Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 283 - Chương 283: Chiến Tranh (3)

Chương 283: Chiến tranh (3) Chương 283: Chiến tranh (3)

La Bồi Vân vẫn tiếp tục nói: “Võ Sĩ hội đại nghịch bất đạo nên bị tiêu diệt nhanh chóng. Nhưng những võ công bí tịch bị bọn chúng trộm vẫn chưa tìm về được.

Xem ra một vài dư nghiệt của Võ Sĩ hội lại tiếp tục tổ chức, thay hình đổi dạng, gây dựng lên Võ Minh.

Có tin tức nói, “Vương Thiên Bổ” đại nghịch kia chính là một trong những lãnh tụ của Võ Minh, “Tham Lang” thì có thể là sư đệ hoặc đồ đệ của Vương Thiên Bổ.”

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu rõ.

“Cái bọn Võ Minh đáng ghét này lại dám tạo phản, nên giết cả lũ!”

La Khắc Chiêu chửi ầm lên, cau mày nói: “Tham Lang lôi cuốn đám bạo dân tạo phản, hắn đã cướp đoạt Khánh Phong và Khánh Quang, trạm tiếp theo sẽ là ở đâu đây?”

La Bồi Vân lắc đầu nói: “Bọn chúng không có trạm tiếp theo đâu, kẻ giết người của La gia chúng ta, đừng mong có ai sống sót được.”

Nhất thời nét mặt mọi người nghiêm lại, cảm giác được sát ý vô cùng vô tận.

La Bồi Vân hờ hững nói: “Mọi người bắt đầu chuẩn bị chiến đấu đi, đợi đến khi quận trưởng đại nhân truyền lệnh xuống đây, chúng ta sẽ xông lên chiến trường.”

Mọi người đứng dậy hô: “Cẩn tuân lời đại nhân phân phó.”

Cuộc họp đến đây là kết thúc.

Phương Tri Hành rời khỏi thư phòng, đến võ đài một chuyến. Cậu triệu tập doanh Cung Binh, truyền đạt chỉ thị của La Bồi Vân cho bọn họ nghe.

“Phải đánh trận kìa!”

Sau khi ba trăm Cung Binh nghe xong thì có nét mặt khác nhau, có người vô cùng bối rối, có người lại cực kỳ hưng phấn.

Phương Tri Hành chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì, lên ngựa chạy tới Đúc Binh đường.

Cậu tìm Trần Bình, để hắn đưa tin tức đến sơn trang Bùi thị, phải nhanh chóng tìm được con tằm vàng ngay.

Nhoáng cái đến chạng vạng tối.

Phương Tri Hành lại đến Hàm Hương lâu.

“Phương đại gia, ngài đến rồi à.”

Tú bà chạy đến nghênh đón, cười hì hì nói: “Bây giờ Tố Nương đang rảnh, cô có dặn dò từ đầu rồi, chỉ cần ngài tới là mời ngài đi lên ngay lập tức.”

Phương Tri Hành nhướng mày.

Mấy ngày nay La Thiên Thiên cứ chiếm lấy Tố Nương liên tục.

Phương Tri Hành lại không muốn chọc đến La Thiên Thiên, cho nên cố gắng né tránh Tố Nương hết mức có thể.

Cậu không khỏi hỏi: “Thiên Thiên tiểu thư đâu?”

Tú bà trả lời: “Ngài không biết à? Ta nghe nói vị tiểu thư kia đã quay về quận thành rồi.”

Phương Tri Hành tự hiểu trong lòng, chân bước lên tầng ba, đi vào phòng khách riêng của Tố Nương.

Lúc này, Tố Nương mặc một bộ sa mỏng màu hồng nhạt, đang ngồi cạnh đàn, điều chỉnh từng dây đàn một.

Lò lửa ấm áp được đốt một bên.

Ngọn lửa lay động chiếu sáng lớp sa mỏng, như ẩn như hiện đường viền cơ thể.

Phương Tri Hành thấy cảnh này, cậu nhóc dưới thân không khỏi nổi lòng tôn kính.

Cậu đi qua đó, không dây dưa gì mà ôm lấy Tố Nương luôn, đưa cô lên giường, nhất nhật giải thiên sầu.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Lúc mặt trời lên cao, Phương Tri Hành tỉnh khỏi cơn mơm ngáp ngủ, trên mặt toàn là vẻ thỏa mãn.

Tố Nương ngồi trước bàn, đang loay hoay với đống trà cụ, nấu một bình trà ngon, dịu dàng nói: “Phương đại gia, ngài dậy rồi à. Đến đây nếm thử trà thiếp thân nấu.”

Phương Tri Hành rời giường mặc quần áo, ngồi đối diện cô, hớp một ngụm trà nóng, gật đầu nói: “Tay nghề khéo lắm, trà này chẳng những thơm mát lại đậm đà, chén trà giống cô vậy đó.”

Gương mặt xinh đẹp của Tố Nương ửng đỏ, giận lẫy Phương Tri Hành, chợt đổi chủ đề hỏi cậu: “Ta nghe nói, sắp phải đánh trận rồi?”

Phương Tri Hành gật đầu: “Xem tình hình này thì phải đánh thôi!”

Trên mặt Tố Nương xuất hiện vẻ lo lắng, cúi đầu xuống khẽ hỏi: “Ngài cũng lên chiến trường ư?”

Phương Tri Hành cười ha ha, giơ tay nâng cằm Tố Như lên, cười nói: “Sao thế, cô đang lo lắng cho ta à?”

Tố Nương hừ hừ, đẩy tay Phương Tri Hành ra, sẵng giọng: “Ai thèm lo lắng cho ngài? Thiếp thân chỉ là một nữ tử nơi phong trần, nào có tư cách lo lắng cho ai?”

Phương Tri Hành nghe vậy, tự tin cười nói: “Cô yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót quay về từ chiến trường.”

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt!

“Phương hương chủ, tin tốt!”

Buổi chiều hôm đó, Trần Bình ôm một hộp gấm vội vã chạy đến.

Phương Tri Hành nhìn kỹ, thấy trên hộp gấm có khắc một chữ “Bùi”, trong lòng lập tức vui mừng, vội vàng hỏi: “Có phải là con tằm vàng không?”

Trần Bình cười nói: “Đúng thế, sơn trang Bùi Thị đã tốn không ít công sức mới tìm được con tằm vàng ngài cần."

Phương Tri Hành nhận lấy, mở hộp ra xem.

Có vài lá dâu được đặt trong cái hộp thoáng khí, có những âm thanh sột soạt nho nhỏ vang lên dưới lá dâu.

Phương Tri Hành đưa tay ra kéo lá dâu ra, nhưng tay chưa kịp chạm vào lá dâu thì đột nhiên sờ phải thứ gì đó, đầu ngón tay bị một vật vô hình cắt trúng.

Phương Tri Hành giơ tay lên, lật lại nhìn thử, một vệt trắng rõ ràng xuất hiện trên đầu ngón tay.

Cậu cầm hộp gấm rồi đi đến phía trước, đặt ở nơi có ánh sáng tốt để quan sát kỹ hơn.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0