Chương 282: Chiến tranh (2)
Chương 282: Chiến tranh (2)
Nghĩa quân bắt vợ con của La Thiên Thái, ném cho một đám nạn dân đói khát, cuối cùng bọn họ bị những nạn dân kia ăn tươi nuốt sống.
Quận Thanh Hà có mười hai huyện, Khánh Phong và Khánh Quang là một trong sáu huyện lớn, nhân khẩu có hơn tám mươi vạn người.
Chẳng ai ngờ nghĩa quân yên lặng được một mùa đông, không lên tiếng thì thôi, mà hét một tiếng là chấn động lòng người.
“Phiền phức lớn rồi, giữa huyện Khánh Lâm và huyện Khánh Quang chỉ cách nhau một núi một sông.
Sáng sớm nay, Đinh Chí Cương mở bản đồ ra cẩn thận nghiên cứu.
Phương Tri Hành ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn vào bản đồ.
Cậu vừa từ Hàm Hương lâu về, trên người vẫn còn dính mùi son phấn nồng đậm.
Đinh Chí Cương nhìn bản đồ, thấp giọng nói: “Lão đệ, với tình thế hiện giờ, rất có khả năng phản quân sẽ tiến đánh đến chỗ chúng ta.”
Phương Tri Hành nghiên cứu một hồi, lắc đầu nói: “Chưa chắc đâu, huyện Khánh Quang và huyện Khánh An ở sát gần nhau, phản quân có muốn đánh tiếp cũng sẽ tiến quân đến huyện Khánh An trước. Ngoài ra, huynh xem thử huyện Khánh Phong gần nơi nào nhất?”
Mắt Đinh Chí Cương sáng lên, sắc mặt thay đổi, hoảng sợ nói: “Quận thành!”
Phương Tri Hành gật đầu: “Phản quân vừa gặt hái một trận đại thắng, sĩ khí tăng vọt, nên có khả năng bọn họ sẽ tiến đánh quận thành.”
Đinh Chí Cương chậc lưỡi: “Nếu Tham Lang nắm được quận thành, thì cả quận Thanh Hà sẽ không ai cản nổi hắn nữa, cả quận sẽ rơi vào tay hắn, rồi chúng ta xong đời theo.”
Phương Tri Hành nghe vậy, trong đầu kìm lòng không đặng mà xuất hiện khung cảnh La Thiên Thiên moi tim, cậu trầm ngâm nói: “Phản quân cổ động nạn dân tạo phản, chỉ có thể đạt được vui vẻ nhất thời thôi, khó mà thành đại sự.”
Đinh Chí Cương lại lo lắng, thở dài: “Hầy, có thể phản quân không tổn thương môn phiệt thế gia nổi, nhưng mấy đứa nhân vật cỏn con không nặng không nhẹ như chúng ta lại đủ để bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đấy.”
Đinh Chí Cương vừa dứt lời, có một tôi tớ chạy đến hô to: “Phương giáo đầu, Đinh tổng bộ đầu, đại nhân cho mời.”
Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương liếc nhau, lập tức đứng dậy chạy đến thư phòng.
Trên đường, hai người bọn họ đụng phải La Khắc Chiêu và Ôn Ngọc Đông.
Thế là bốn người cùng nhau đi đến thư phòng.
Một lát sau Lư An Phủ đưa Lữ Bội Bội và Diệp Hằng Xương chạy tới.
Mấy người có giá trị võ lực cao nhất huyện Khánh Lâm đều đã tụ hội lại một chỗ.
La Bồi Vân và Ôn Dục Văn đến muộn một bước.
Sau khi mọi người hành lễ, thì tất cả ngồi xuống.
La Bồi Vân thản nhiên nói: “Chắc là mọi người cũng nghe nói rồi, hai huyện Khánh Phong và Khánh Quang cùng rơi vào tay phản quân chỉ trong một đêm.”
La Khắc Chiêu không khỏi hỏi: “Phụ thân, đến tột cùng thì tên Tham Lang kia là ai? Con nghe nói La Thiên Thái chỉ mới nhìn thấy tên Tham Lang kia từ xa thôi, mà đã bị dọa đến tè ra quần, không màng vợ con gì nữa luôn.”
La Bồi Vân trả lời: “Theo tin tức đáng tin, thế lực lớn nhất đứng đằng sau ủng hộ bọn phản quân là một tổ chức tên “Võ Minh”.”
“Võ Minh?”
Mọi người nhìn nhau, toàn bộ đều cảm thấy rất lạ lẫm, chưa nghe bao giờ.
La Bồi Vân thở dài nói: “Tiền thân của Võ Minh chính là Võ Sĩ hội.”
Đám La Khắc Chiêu đồng thời tỉnh ngộ ra.
Phương Tri Hành chớp mắt hỏi: “Đại nhân, Võ Sĩ hội này là?”
La Bồi Vân cẩn thận giải thích: “Ban đầu Võ Sĩ hội do một đám đạo tặc tạo thành, bọn họ đánh cắp võ công mà các môn phiệt thế gia cất giữ, vừa lén luyện tập, vừa bán lại cho người của các tầng lớp khác, khiến cho rất nhiều võ công bí tịch đang lưu lạc trên giang hồ.
Sau này, bọn chúng vẫn chưa hài lòng với điều đó, chúng tự cho là đúng rồi đưa ra khẩu hiệu truyền bá võ thuật khắp thiên hạ, yêu cầu triều đình mở lệnh cấm, cho phép bách tính trong nhân gian ai ai cũng được tập võ.”
Nói đến đây, La Bồi Vân khinh thường cười lạnh: “Mấy kẻ trong Võ Sĩ hội kia đúng là buồn cười.
Không phải bọn chúng không biết rõ, triều đình chưa bao giờ công bố lệnh cấm bách tính tập võ một cách chính thức cả, tất cả mọi người đều có thể luyện võ hết.
Nhưng để luyện thành môn võ cần có hai điều kiện tiên quyết, thứ nhất là phải có thiên phú tốt, thứ hai là tài nguyên sung túc.
Chỉ mới điều kiện thiên phú thôi đã đánh rớt phần đa người rồi.
Người có thiên phú xuất chúng hiếm như lông phượng sừng lân, đã ít lại càng ít.
Mà võ giả có thiên phú xuất chúng sẽ chỉ càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng trở thành chúa tể một phương.
Mà đời sau của các chúa tể đó cũng thường có thiên phú đặc biệt từ khi sinh ra, đời này truyền đời sau, nên cứ thế mà thành môn phiệt thế gia.”
Mặt mũi La Bồi Vân tràn đầy kiêu ngạo: “Dựa vào cái gì mà ngươi cảm thấy mình khổ tu mười năm là có thể chống lại môn phiệt thế gia bọn ta tích lũy ba đời?”
Nghe thế….
Phương Tri Hành hơi cúi đầu xuống tỏ vẻ tôn kính, trong lòng lại giật giật.