Chương 281: Chiến tranh
Chương 281: Chiến tranh
Roẹt!
Móng vuốt quét ngang qua.
Trong một thoáng, không gian lẫn lộn, xuất hiện thấp thoáng một đao gió có hình móng vuốt.
Phốc!
Tay phải của Phương Tri Hành run lên, hai ngón tay tách rời khỏi cơ thể, máu tươi chảy đầy đất, ba ngón tay còn lại và bàn tay gãy răng rắc.
“Mọe!”
Tế Cẩu thấy xấu hổ.
Rõ ràng lần này nó ra tay hơi nặng.
Cũng chịu thôi, nó vừa thi triển Kỹ năng huyết mạch bộc phát, tức là đang phóng đại chiêu nên hoàn toàn không thể kiềm chế sức mạnh của mình được.
Tế Cẩu vội vàng ngậm hai ngón tay lên ném vào trong bồn tắm.
Phương Tri Hành không nói một lời, chỉ kéo lên tay phải lại vào trong bồn tắm, cả người cũng theo đó mà chìm xuống dưới.
Nước thuốc đậm đặc bao trùm lấy cậu.
[01:00:00]
[00:59:59]
…
“A, đếm ngược rồi!”
Tế Cẩu xúc động reo hò.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây một.
Đối với Phương Tri Hành mà nói, mỗi một giây dài như một năm.
Nước thuốc chế từ vạn cỏ vạn thuốc đang liên tục không ngừng tràn vào trong cơ thể cậu, chữa trị phần xương bị gãy khắp cả người.
Cuối cùng!
[00:00:02]
[00:00:01]
Nước thuốc trong bồn tắm nhanh chóng nhạt màu đi, dần biến thành nước trắng.
Gần như cùng lúc đó, giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng lần nữa.
[3, Dùng dược thủy nấu từ vạn cỏ vạn thuốc, ngâm toàn thân một giờ, cần bẻ gãy tất cả xương cốt trong người (Đã hoàn thành)]
“Rào rào!”
Phương Tri Hành vọt lên khỏi mặt nước, cậu ngồi lại trong bồn tắm để kiểm tra thân thể.
Các đoạn xương gãy vẫn chưa liền lại với nhau hoàn toàn, chỉ liền lại một phần, mà hai ngón tay đứt lìa thì hoàn toàn không liền lại nữa.
Phương Tri Hành nhìn thấy như thế, cậu cầm lấy cái bọc, suy nghĩ chợt lóe lên!
Tạo ra ngay một mũi tên cấp 2.
Ngay khi đó, trong cơ thể cậu xuất hiện cảm giác kỳ lạ khác thường, tất cả xương gãy được nối lại hoàn hảo, khép lại trong chớp mắt.
Đồng thời tay phải cậu thấy ngứa ngứa, hai ngón tay bị đứt lìa lóe lên mọc lại trên tay, hợp lại một thể với bàn tay như ban đầu.
Giây lát sau, Phương Tri Hành đã khôi phục lại trạng thái đầy máu, tình thần cả người dồi dào, thể năng tràn đầy.
“Ừm, trải nghiệm lần này còn kích thích hơn cả lần ngâm trong máu Âm Xà nữa.”
Phương Tri Hành khẽ than.
Tế Cẩu cạn lời không cảm thán nổi: “Phải cực khổ đến thế này, có đáng không?”
Phương Tri Hành cười cười, hỏi lại: “Mày thấy có đáng không?”
Tế Cẩu quả quyết nói: “Rất không đáng, những võ giả khác chẳng cần chịu tội ăn khổ giống như mày làm gì!”
Phương Tri Hành bật cười: “Mày cảm thấy những võ giả khác luyện võ quanh năm suốt tháng, là ít chịu khổ, ít chịu đau lắm hả?”
Tế Cẩu nói: “Đương nhiên không ít rồi, nhưng bọn họ không thử tu luyện nhiều môn võ công để giày vò bản thân như mày đâu.”
Phương Tri Hành cười: “Sở dĩ người tập võ chăm học chăm khổ luyện, là để bản thân mạnh lên liên tục không ngừng.
Cho nên, những võ giả chưa bao giờ sợ phải chịu bao nhiêu đau đớn, chỉ sợ mày có nỗ lực thế nào cũng trì trệ mãi không tiến được thôi.”
Phương Tri Hành đi ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào, phấn chấn nói: “Mỗi một việc tao làm, đều khiến tao mạnh lên không ngừng. Giờ chỉ còn thiếu con tằm vàng nữa thôi, nếu không tao sẽ cho mày chứng kiến rốt cuộc khổ đau của tao đáng giá đến thế nào.”
Tế Cẩu không khỏi im lặng.
Thực ra nó cũng khá chờ mong.
Phương Tri Hành vô cùng cố chấp và kiên trì xây dựng một hệ thống võ đạo, đến giờ còn đang trong giai đoạn hoàn thiện lý thuyết, chưa thể hiện ra hiệu quả nghịch thiên gì đặc biệt trong thực chiến.
Một khi lý luận của cậu có sai sót, vậy thì tất cả nỗ lực, đầu tư của cậu trước đó sẽ đổ sông đổ bể, mất cả chì lẫn chài.
Đến lúc đó, chắc Tế Cẩu nó không chế giễu cậu thì không sống nổi mất, đến lúc đó cậu còn nhảy nhót nổi không?
Thế là!
Một người một chó bắt đầu đợi con tằm vàng xuất hiện.
Mà quá trình chờ đợi thì thật là nhàm chán.
Ban ngày Phương Tri Hành ở trong Tuyên Võ các, đọc mấy cuốn sách tiêu khiển, tiếp thu kiến thức.
Buổi tối thì đến Hàm Hương lâu nghe tiểu khúc, góp phần chấn hưng kinh tế cho các chị em.
Mỗi ngày của Tế Cẩu ngoại trừ ăn thì là ăn, cơ thể lớn dần lên từng ngày.
Nhoáng một cái đã trôi qua hơn nửa tháng.
Con tằm vàng vẫn xa xa khó vời như trước.
Ngày đông giá rét im lặng biến mất.
“Huyện Khánh Phong thất thủ rồi!”
“Huyện Khánh Quang thất thủ!”
Buổi sáng hôm nay, hai thông tin nóng hổi đủ để bùng nổ nối đuôi nhau tới, chấn động cả thành.
Đột nhiên “Tham Lang” đại nghịch dẫn đầu nghĩa quân phát động bạo loạn, công chiếm liên tiếp hai huyện thành Khánh Phong và Khánh Quang.
Huyện lệnh đại nhân huyện Khánh Phong La Cảnh Xuyên chết thảm bị chặt thành tám khúc, người nhà không có bất kỳ ai chạy thoát, toàn bộ bị nghĩa quân giết chết.
Huyện lệnh đại nhân huyện Khánh Quang La Thiên Thái vừa nhác thấy nghĩa quân kéo quân mênh mông cuồn cuộn đánh tới đã hoảng loạn đủ kiểu, giành ngay một con ngựa tốt để chạy trốn, chẳng những vứt bỏ tâm phúc dưới trướng mà còn có cả vợ con.