Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 288 - Chương 288: Thiên Âm (2)

Chương 288: Thiên Âm (2) Chương 288: Thiên Âm (2)

Phương Tri Hành nhìn chăm chú vào giao diện hệ thống, biểu cảm trên mặt ngày càng đặc sắc.

Tế Cẩu nhìn thêm vài lần, kinh ngạc nói: “Định mệnh, điều kiện max cấp chỉ có 3 cái thôi à? Ít thế!”

Phương Tri Hành hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Lúc sức mạnh của tao đạt đến viên mãn, nhanh nhẹn chí ít cũng được cường hóa bảy tám phần, không phải bắt đầu từ con số 0, điều kiện cần thiết để max cấp đương nhiên là thiếu đi rồi.”

Tế Cẩu liền nói: “Mau nhìn xem võ công nào có nhiều điều kiện nhất.”

Phương Tri Hành tập trung sự chú ý, kéo giao diện hệ thống xuống.

Đột nhiên mắt cậu sáng lên, tinh thần phấn chấn nói: “A, môn công pháp này thậm chí có 5 cái này.”

Tế Cẩu nhảy dựng lên nhìn cẩn thận.

[Điều kiện để đạt tới Thiên Âm U Ảnh Bộ max cấp:

1, Săn giết 10 con Thiên Âm Phi Trùng (chưa hoàn thành)

2, Nhắm mắt lại đi thẳng 100 mét (chưa hoàn thành)

3, Trộm 10 chiếc gối của người đang ngủ say (chưa hoàn thành)

4, Tìm một không gian đen nhánh tuyệt đối, sinh sống 7 ngày dưới tình huống không có bất kỳ tia sáng nào (chưa hoàn thành)

5, Da rắn của U Ảnh Ám Xà: 1 tấm (chưa hoàn thành)]

“5 điều kiện, không thể nghi ngờ là môn công pháp này tốt nhất rồi!” Tế Cẩu nói.

Phương Tri Hành gật đầu, cũng không hề chậm trễ lựa chọn môn võ công &LTThi;ên m U Ảnh Bộ>.

“Điều kiện 1 và 5 dính đến hai loại dị thú là Thiên Âm Phi Trùng và U Ảnh Ám Xà, cần điều tra xem chúng nó là cái gì.”

“Điều kiện 2, 3, 4, tương đối dễ dàng hoàn thành, bây giờ có thể bắt đầu làm luôn.”

Phương Tri Hành nhanh chóng có tính toán trong lòng.

Cậu đặt tám bí tịch về chỗ cũ, xoay người đi ra mật thất.

Nhìn quanh đại sảnh bên ngoài, khoảng cách giữa các giá sách vừa lúc là một đường thẳng.

“Tế Cẩu, giúp tao nhìn xem.”

Phương Tri Hành nhắm mắt lại, khống chế bước chân đi từng bước về phía trước.

Tế Cẩu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm, biết Phương Tri Hành đang làm nhiệm vụ 2, nhắm mắt đi thẳng 100 mét.

Nói từ góc độ thực tế, người nhắm mắt lại là không thẳng đi được. Mất đi vật tham chiếu xung quanh mình, cứ đi cứ đi kiểu gì rồi cũng méo xẹo.

Quả nhiên, Phương Tri Hành nhanh chóng lệch hàng, quẹo sang bên trái, sau đó đụng đầu vào giá sách.

Phương Tri Hành mở mắt ra, quay đầu lại nhìn, phát hiện mình còn chưa đi được 30 mét nữa.

Tế Cẩu chạy tới, truyền âm đến: “Nhất định đừng coi thường điều kiện 2, độ khó của nó hẳn là cao vô cùng.”

Phương Tri Hành chau mày, suy xét nói: “Sở dĩ độ khó cao là vì hai chân của nhân loại phần lớn đều không giống nhau, sức mạnh của bắp thịt cũng không cân xứng, vì vậy lực kéo của cơ thể đối với bắp đùi không cân bằng.

Hơn nữa, sau khi con người nhắm mắt lại thì sẽ đánh mất cảm giác phương hướng, lúc đi bộ tất nhiên sẽ ngã đông ngã tây.”

Suy nghĩ tới đây, Phương Tri Hành hít sâu một hơi, toàn thân căng thẳng.

Cậu cường hóa sức mạnh, có thể tiến hành điều khiển tinh tế đối với bắp thịt toàn thân.

Sau đó cậu nhắm mắt lại đi về phía trước, một hơi thở đi ra sáu mươi, bảy mươi mét, sau đó lại đập vào giá sách lần nữa.

“Vẫn chưa được à?!”

Vẻ mặt Phương Tri Hành không chịu tin tưởng.

Tế Cẩu thấy vậy thì phân tích: “Tuy mày có thể hoàn mỹ điều khiển bắp thịt trên người nhưng thói quen đi đường hằng ngày của mày vẫn còn tồn tại. Ví dụ ngươi bình thường biên độ đùi phải của mày lớn hơn một chút, từ đó sau khi mày nhắm mắt lại rồi vẫn sẽ vẫn duy trì thói quen đó, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được.”

Phương Tri Hành đã hiểu, suy xét nói: “Sai một ly đi nghìn dặm, dù chỉ là một thói quen rất nhỏ thôi cũng sẽ dẫn đến việc tao không cách nào nhắm mắt đi ra 100 mét theo đường thẳng được.”

Tế Cẩu tất nhiên là hiểu rõ, đáp: “Trừ phi mày quen quen làm người mù.”

Nói đến chỗ này, nó hì hì cười nói: “Nếu không, mày dứt khóa đâm chột hai mắt làm người mù một khoảng thời gian xem sao?”

Phương Tri Hành trợn mắt trừng nó, tức giận nói: “Thói quen không phải một ngày hai ngày là có thể hình thành được, chiến sự sắp đến, tao làm gì có thời gian đi làm một người mù?”

Đương nhiên Tế Cẩu biết Phương Tri Hành không ngu như vậy. Nó tự hỏi trong chốc lát, đề nghị: “Hay thử bắt bug xem sao?”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Tìm một sợi thừng banh thẳng, tao vuốt sợi dây đi theo.”

“Ầy, không cần phải phiền toái như vậy.”

Tế Cẩu vểnh đuôi: “Tao mang mày đi không phải cũng giống nhau à?”

Phương Tri Hành bắt lấy đuôi chó, lại nhắm mắt lại.

Tế Cẩu đi về phía trước theo cái khe trên sàn nhà, còn cậu theo ở phía sau.

Một người một chó đi tiếp hơn 100m.

Bỗng nhiên, giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng.

[2, Nhắm mắt lại đi thẳng 100 mét (Đã hoàn thành.)]

“Ha ha!”

Tế Cẩu nhất thời nheo mắt nhướng mày: “Hack max cấp của mày có nhiều bug quá rồi đó.”

Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Thật ra thì, cũng không tính là bug.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0