Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Thiên Âm (3)

Chương 289: Thiên Âm (3) Chương 289: Thiên Âm (3)

Cậu xoay người, nhắm mắt lại, đi về phía trước.

Tế Cẩu mắt mở trừng trừng nhìn, vẻ mặt dần dần khiếp sợ.

Lúc này Phương Tri Hành lại có thể đi theo một đường thẳng, không hề bị lệch khỏi quỹ đạo một chút nào.

Nó chạy tới, tặc lưỡi nói: “Mày làm bằng cách nào vậy?”

Phương Tri Hành cười trả lời: “Rất đơn giản, tao nhớ kỹ mỗi một bước từng đi qua ban nãy, bây giờ chỉ là lặp lại một lần mà thôi.”

Tế Cẩu bừng tỉnh, không khỏi hít thở không thông.

Con bà nó chứ!

Không hổ là cường giả Ngũ Cầm cảnh, năng lực học tập quá mạnh mẽ.

Lúc này, mặt trời lặn xuống, sắc trời đã dần tối đen.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu cũng đói bụng.

Hai người bọn họ nhanh chóng rời đi Đúc Binh đường, đến Hàm Hương lâu, gọi hai cô nương trẻ tuổi đến tiếp khách, ăn uống một phen.

Đêm dần khuya.

Phương Tri Hành đứng dậy từ trên giường, bên người là ba cô nương đang nằm.

Mỗi cô gối đầu lên một chiếc gối.

Phương Tri Hành nhìn các cô, xác nhận các cô đã ngủ rồi mới ra tay, êm ái dời gối đầu đi.

[3, Trộm 10 chiếc gối của người đang ngủ say (3/10)]

“Hơ, dễ dàng quá nhỉ.”

Phương Tri Hành mỉm cười, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nhoáng lên đến buổi tối ngày hôm sau.

Phương Tri Hành lại đi tới Hàm Hương lâu, lần này cậu một hơi thở gọi bảy cô nương trẻ tuổi tiếp khách.

Cậu tốn một chút sức lực lăn qua lộn lại các cô ấy vài lần. Sau nhiều lần lăn qua lăn lại, cho đến khi cực kỳ mệt mỏi, cả đám nằm nằm ngáy o o, chìm sâu vào trong giấc mơ đẹp.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tri Hành lặng yên ra tay, trộm gối của các cô.

[3, Trộm 10 chiếc gối của người đang ngủ say (Đã hoàn thành.)]

“Hừ hừ, chính là đơn giản như vậy.”

Phương Tri Hành hài lòng cười, điều kiện 3 hoàn thành không một chút gợn sóng.

Chẳng qua điều kiện 4 hơi phiền toái tí.

“Mình phải cách ly bản thân tận 7 ngày...”

Phương Tri Hành cảm giác thời gian rất khẩn trương.

Quả nhiên!

Đúng như cậu dự đoán, sáng hôm sau, La Bồi Vân đột nhiên triệu tập mọi người, báo cho đám người Phương Tri Hành là bộ đội sẽ suốt đêm xuất phát.

Đi nơi nào thì chưa nói.

Nhưng La Bồi Vân sẽ đích thân mang đội.

Trong lúc nhất thời toàn bộ trên dưới nha môn lu bu bận rộn, cấp tốc chuẩn bị xong cho việc xuất hành.

Sau khi ăn trưa xong, đại bộ đội khởi hành xuất phát.

Ngoại trừ nha dịch là ở lại duy trì trật tự cơ bản của huyện thành ra đại bộ đội gồm có một nghìn Bộ Binh, ba trăm Cung Binh, mặt khác Đúc Binh đường cũng phái ra 150 võ giả.

Hơn nữa cao thủ tập hợp, đội hình cường đại!

La Bồi Vân, La Khắc Chiêu, Phương Tri Hành, Đinh Chí Cương, cùng vớiLư An Phủ, Lữ Bội Bội, Diệp Hằng Xương, toàn bộ đều tham dự.

Có thể nói, toàn bộ cao thủ của huyện Khánh Lâm đều bị điều động.

Đoàn người đầu tiên là đi đường bộ hơn nửa ngày.

Lúc bầu trời tối đen, mọi người đến một bến tàu ở sông Thanh Thuỷ.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện từng chiếc chiến thuyền đỗ ở gần bến tàu.

“Lên thuyền!”

Sắc mặt La Bồi Vân nghiêm túc, thúc giục mọi người.

Đám người Phương Tri Hành không dám chần chờ, lấy tốc độ nhanh nhất leo lên hai chiếc chiến thuyền trong đó.

“Tập kết hoàn tất, khởi hành!”

Sau tiếng ra lệnh, chiến thuyền rời khỏi bến tàu, giương buồm, thuận theo chiều gió lái nhanh về phía hạ du.

Phương Tri Hành đứng ở khoang thuyền, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Một màu đen kịt.

Sao trời mênh mông bị bầu trời đêm bao phủ, mọi thứ đều vắng vẻ không tiếng động, thâm thúy mà mờ tối.

Không lâu sau, Phương Tri Hành tiến vào trong khoang thuyền, ở cùng với ba trăm Cung Binh.

Chiến thuyền lắc lư qua lại trên đường sông rộng rãi.

Rất nhiều Cung Binh không thể thích ứng, không nhịn được nôn mửa ra, mùi xung quanh nhanh chóng trở nên gay mũi

Phương Tri Hành nhất thời không nhịn được, đi ra ngoài hít thở không khí.

Tế Cẩu cũng không chịu nổi. Nó sợ mình xúc động một cái, ăn luôn bãi nôn của người ta.

Dần dần, đêm đã khuya.

“Lão đệ, ngươi cũng không ngủ được à?”

Đột nhiên, Đinh Chí Cương cũng đến bong thuyền, liếc mắt nhìn thấy Phương Tri Hành đứng ở mũi tàu hóng mát.

“Đại ca.”

Phương Tri Hành mỉm cười, vẫy tay nói: “Đại ca cũng không ngủ được hả?”

Đinh Chí Cương đi tới, nằm úp lên thành thuyền bĩu môi nói: “Sao có thể ngủ được chứ, trừ phi ngươi kiếm được cho ta bảy tám cô nương xinh đẹp.”

Phương Tri Hành hừ hừ: “Bản thân ta cũng muốn đây này, đi đâu kiếm bây giờ?”

Đinh Chí Cương cười ha ha nói: “Chờ đến huyện Khánh Quang, đại ca nhất định sẽ bắt mấy mỹ nữ cho ngươi chơi đùa.”

Phương Tri Hành nhướng mày nói: “Chúng ta đang đi huyện Khánh Quang à?”

Đinh Chí Cương gật đầu cười nói: “Tuyến đường này ta quen lắm, chính là đi huyện Khánh Quang đấy.”

Phương Tri Hành chợt bừng tỉnh, trầm ngâm nói: “Không biết tình hình bây giờ của huyện Khánh Quang này như thế nào?”

Đinh Chí Cương trả lời: “Ta có nghe được một vài tin đồn, nhưng cũng có thể nó không chính xác, ngươi cứ nghe thôi ha.”

Phương Tri Hành vội vã vểnh tai.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0