Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Giao Chiến (3)

Chương 292: Giao chiến (3) Chương 292: Giao chiến (3)

Lúc này, đám người Đinh Chí Cương cầm khiên, bất chấp mưa tên rải rác xông đến trước cổng trại.

Chỉ có mấy người vận may không tốt, trúng tên bị thương phải rút lui.

“Lên!”

Đinh Chí Cương đứng chặn trước cổng trại, dùng vai đập mạnh vào cổng trại.

Cùng lúc đó, có người ném móc câu lên trên, dùng móc câu để leo lên.

Có người dựng thang mây, đạp bậc thang leo lên.

Nhưng rất nhanh, có người thò đầu ra từ trên đỉnh, bọn họ ném đá và tạt dầu hỏa xuống dưới.

Vù vù~

Lửa lớn bùng cháy, có người nhảy múa trong đám lửa.

Có người bị ném trúng đầu chảy máu, lăn lộn trong đám lửa.

Tiếng hét giết ầm trời vang vọng khắp núi rừng, khiến chim bay thú chạy.

“Chết!”

Phương Tri Hành lại giải quyết thêm một tòa tháp.

Mưa tên do 300 Cung Binh bắn ra cũng hoàn toàn áp chế tòa tháp cuối cùng.

“Ha ha ha, không hổ là xạ thủ thần!”

La Bồi Vân không nhanh không chậm đến Cổ Nguyệt Trại, nhìn thấy số tên bắn ra từ tháp canh ngày càng ít, không khỏi bật cười sảng khoái.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh đánh giết dữ dội bỗng vang lên bên trong trại.

La Bồi Vân bước nhanh hơn, khuôn mặt tỏ rõ vẻ mong đợi.

Chẳng mấy chốc, cổng trại đột ngột mở ra từ bên trong.

La Khắc Chiêu tay cầm trường đao, xuất hiện ở cửa, máu nhuộm đỏ khuôn mặt và cổ áo gã, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Các huynh đệ, giết!”

Nhìn thấy cảnh này, đám người Đinh Chí Cương tinh thần phấn chấn, gào thét xông vào trại.

Trùng hợp vào lúc này, sáu bóng người xuất hiện lao ra.

Một trong số đó là một tráng hán cường tráng lao nhanh về phía Đinh Chí Cương, tung một cú đấm vào mặt hắn.

Đinh Chí Cương giật mình, hắn vội vàng giơ tay trái lên nắm chặt thành quyền, cứng đối cứng chạm một quyền.

Bùm~

Hai người đồng thời bị bắn ra.

Đinh Chí Cương nhăn mặt đau đớn, tay trái run rẩy dữ dội, không nhịn được vung vẩy vài cái.

“Kỹ năng bộc phát • Vỡ Bia Nứt Đá!”

Tráng hán cường tráng mặt đằng đằng sát khí, chỉ tạm dừng thở một chút, rồi lại lao tới, xuất quyền như rồng.

Đinh Chí Cương nhìn thấy vậy, sắc mặt không khỏi nghiêm túc, tay phải nắm chặt trường đao chém tới.

Hai người quấn lấy nhau trước cổng trại, đạp lên đám lửa dưới mặt đất chém giết.

La Khắc Chiêu bên kia cũng bị hai cao thủ quấn lấy.

Lư An Phủ cũng gặp phải một nam nhân trung niên nho nhã, vậy mà đối phương cũng là Nhất Cầm cảnh hệ Ảnh Báo.

Hai người giao tranh, so tài nhanh nhẹn.

Lúc này, La Bồi Vân đến trước cổng trại.

Ông ta đột ngột lắc mình, xuất hiện trước mặt Đinh Chí Cương, tung ra một cú đấm.

Bùm!

Một bóng người bay ngược ra ngoài.

Tráng hán cường tráng kia, hắn tông mạnh vào đáy tòa tháp, toàn bộ cơ thể xuyên qua.

Tòa tháp lập tức nghiêng sang một bên, ầm ầm sụp đổ.

Tráng hán cường tráng bị đống đổ nát đè bên dưới, mắt thấy không sống nổi nữa.

“Đa tạ đại nhân.” Đinh Chí Cương vô cùng cảm kích.

Tráng hán cường tráng kia là Đại Mãng cảnh viên mãn, mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn không đánh lại đối phương.

“La Bồi Vân, hóa ra là ngươi!”

Bỗng nhiên, một giọng nói phẫn nộ vang vọng khắp nơi, tựa như tiếng gầm rú của sư tử.

Mọi người đều rùng mình, cảm thấy áp lực to lớn đè nặng lên người.

Ngay sau đó, một bóng người cường tráng xông ra từ trong trại, rơi xuống trước mặt La Bồi Vân.

Chỉ thấy người này cởi trần, chân trần, tóc tai rối bời, trên ngực và sau lưng đầy các loại vết sẹo gớm ghiếc.

Trông hắn khoảng bốn mươi tuổi, mặt rỗ, mắt to, râu quai nón, khuôn mặt tràn ngập khí tức điên cuồng hoang dã.

La Bồi Vân khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai, ai cho phép ngươi gọi thẳng đại danh của ta?”

Tráng hán cường tráng cười ha hả: “Gia gia của người chính là Tham Lang.”

La Bồi Vân cười lạnh: “Tham Lang là một kẻ mưu trí, ngươi không phải là hắn.”

Tráng hán cường tráng khạc nhổ: “Gia gia chính là Tham Lang, đứng trước mặt ngươi mà ngươi còn dám không nhận à?”

La Bồi Vân khẽ cười khẩy, lạnh lùng nói: “Tham Lang hiện đang ở huyện Khánh Phong, ngươi tưởng bọn ta không biết chỗ ẩn náu của hắn hả?”

Tráng hán cường tráng sắc mặt đại biến, toàn thân cơ bắp căng phồng, hung hãn vung một chưởng.

La Bồi Vân mặt không đổi sắc, vung chưởng đỡ đòn.

Bùm!

Một vòng sóng bụi tỏa ra theo hình vòng tròn.

Rầm rầm rầm! Tráng hán cường tráng liên tiếp lùi lại, mặt đất bị hắn dẫm nát tạo thành từng hố sâu.

La Bồi Vân đứng im bất động, trên mặt hiện đầy vẻ mỉa mai.

“Chỉ có chút sức mạnh này mà cũng dám làm phản hả?”

La Bồi Vân điểm nhẹ mũi chân, lao nhanh như chớp về phía tráng hán cường tráng, một chưởng đập vào ngực hắn.

“Kỹ năng bộc phát • Thiên La Phá Tâm!”

Tráng hán cường tráng biến sắc kinh hoàng, đột ngột há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

La Bồi Vân hơi kinh ngạc, vội vàng đổi chiêu, né tránh sang một bên.

Tráng hán cường tráng nhân cơ hội lùi sâu, hít một hơi thật sâu, ôm lấy hông bên, vẻ mặt đầy đau đớn.

“À, ngươi tự làm mình bị thương.”

La Bồi Vân ngạc nhiên trong giây lát, sau đó chợt hiểu ra, bật cười ha hả: “Không ngờ rằng loại võ công &LTTh;ất Thương Quyền> rác rưởi này cũng có người luyện?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0