Chương 293: Nhị Cầm
Chương 293: Nhị Cầm
Tráng hán cường tráng cười khẩy: “Gia gia của ngươi cứ thích luyện đây, sao hả?”
Hắn giơ tay, đấm thêm một cú vào bụng.
Phụt~
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng khí thế của cả người lại nhanh chóng tăng vọt.
“La Bồi Vân, đại gia ta đã giết bốn người La gia của ngươi, hôm nay lại giết thêm ngươi, đủ một bàn tay, sau này ta có thể nói với mọi người rằng ta đã giết một bàn tay La gia, ha ha ha!"
Tráng hán cường tráng lao ra, tốc độ nhanh hơn nhiều so với trước đây.
La Bồi Vân vẫn mặt không đổi sắc, đưa tay sang bên hông, rút ra một thanh kiếm mềm.
Nhuyễn kiếm kia mảnh nhỏ mà lại còn dài, mềm nhũn, càng không ngừng chuyển động giống như một con rắn đang bò.
Xì xì xì ~
La Bồi Vân phi thân lên, nhuyễn kiếm phát ra tiếng vang lạ làm mọi người sợ hãi.
“Thất Thương Quyền!”
Tráng hán cường tráng đấm ra một quyền, trong không khí mơ hồ hiện lên một đoàn khí lưu.
Hai người lướt qua nhau.
Trâm gài tóc của La Bồi Vân đứt gãy, mái tóc tung bay.
Tráng hán cường tráng rơi trên mặt đất, đột nhiên quỳ rạp xuống, hai mắt chảy máu như suối.
“La Bồi Vân, con mẹ nhà ngươi, ngươi hủy hai mắt của ta!”
Tráng hán cường tráng khàn giọng rống to.
Chỉ là một lần giao phong, cặp mắt của hắn đã bị nhuyễn kiếm chọc mù.
La Bồi Vân hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Đám phế vật các ngươi, chỉ là luyện một chút đường ngang ngõ tắt thôi đã cảm giác mình có thể nghịch thiên cải mệnh rồi, đúng không hả?”
Tráng hán cường tráng đứng lên, cẩn thận lắng nghe, đột nhiên bùng nổ, lại vung tay đánh vào một chỗ.
La Bồi Vân nghiêng người tránh né…
Cách đấy mấy chục mét, Phương Tri Hành và Tế Cẩu theo dõi sát sao trận chiến này.
“Cái đệch!”
Tế Cẩu trừng lớn mắt chó, tặc lưỡi liên tục, kinh ngạc nói: “Quả nhiên La Bồi Vân rất mạnh nha! Tốc độ nhanh như tặc, còn mợ nó biết dùng nhuyễn kiếm nữa!”
Bất kể trường hợp nào, người biết chơi nhuyễn kiếm đều không thể xem thường.
Có câu nói: Đại trượng phu co được dãn được!
Một người dám chơi mềm với ngươi, nói rõ hắn chắc chắn đã đủ cứng rồi.
Nếu không thì chính là thằng hèn!
Ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên, trầm ngâm nói: “Nhận định sơ bộ, tu vi của La Bồi Vân ít nhất đạt đến Nhị Cầm cảnh viên mãn. Ông ta đã cường hóa độ nhanh nhẹn và độ bền dẻo thành công.”
Nhanh nhẹn tương ứng với tốc độ thân pháp, độ bền dẻo thì tương ứng với thanh nhuyễn kiếm kia.
Nhuyễn kiếm đã được tăng cường độ bền dẻo, cứ như có thần trợ, quá ngoạn mục!
Tế Cẩu chợt nhận ra nói: “Chả trách! Một cây trường kiếm mềm nhũn lại bị ông ta chơi đến xuất quỷ nhập thần, đè bẹp được cả Thất Thương Quyền.”
Phương Tri Hành nói: “Người luyện Thất Thương Quyền kia đã cường hóa sức mạnh và nhanh nhẹn. Có lẽ sức mạnh của hắn là viên mãn, nhưng nhanh nhẹn vẫn hơi kém, tu vi hẳn là Nhị Cầm cảnh hậu kỳ, thua La Bồi Vân một đoạn. Chẳng qua, hắn gần như có thể tăng mạnh thực lực thông qua việc tự mình hại mình.”
Tế Cẩu khinh thường nói: “Hừ, có tác dụng chó gì đâu! Chẳng phải cũng bị La Bồi Vân dễ dàng phế bỏ hai mắt đấy thôi!”
Ngay lúc một người một chó giao lưu tâm trí!
Tráng hán cường tráng hai mắt chảy máu nghe âm thanh biết vị trí, vung quyền đánh về phía La Bồi Vân.
Rít rít rít!
Nhuyễn kiếm lại nhanh chóng rung động, hệt như Độc Xà Thổ Tín, tiến gần cánh tay đang vung đến của tráng cường tráng, quấn quanh nhiều vòng.
Sau đó, La Bồi Vân vung nhuyễn kiếm.
Xương khớp của tráng hán cường tráng bị nhuyễn kiếm quấn lấy, quấy nhiễu, nắm đấm của hắn lập tức thay đổi phương hướng, đánh vào chính mặt hắn.
Bịch!
Một đòn nặng nề!
Tráng hán cường tráng lệch cả cằm, hai chiếc răng rụng mất, văng ra ngoài.
Ý thức hắn mơ hồ trong chốc lát, khụy một gối ầm ầm xuống đất, đầu cúi xuống thật sâu.
Cứ thế, tráng hán cường tráng bị đùa bỡn thê thảm!
La Bồi Vân nhếch miệng cười khẩy, chế nhạo nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, đầu hàng đi!”
Tráng hán cường tráng khẽ ngẩng đầu lên, máu me đầy mặt nhưng ngập tràn ý chí kiên cường bất khuất, thở nặng nhóc nói: “Không ngờ kẻ chết tiệt như ngươi đã là Nhị Cầm cảnh viên mãn. Gia gia ta đây nhận thua, muốn chém giết, muốn róc thịt cứ tự nhiên.”
La Bồi Vân lạnh nhạt nói: “Lúc nãy ta nương tay, chỉ muốn ngươi đầu hàng, khai ra đồng bọn. Ta không chỉ tha cho ngươi con đường chết, còn có thể chữa lành mắt ngươi, cho ngươi tiền đồ xán lạn.”
“Ha ha ha, ta phi!”
Tráng hán cường tráng tùy ý cười to, khinh thường nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục, nếu gia gia ta muốn làm chó thì đã làm từ lâu, không cần chờ tới hôm nay.”
La Bồi Vân không nhịn được cười giễu nói: “Hình như ngươi hiểu nhầm rồi, loại phế vật như ngươi còn không bằng heo chó, chưa có tư cách làm tay sai cho môn phiệt nữa là.”
“Ta đệch con mẹ ngươi!”
Tráng hán cường tráng gào to, gắng sức đứng dậy, giang rộng hai tay, định lao qua túm chặt ông ta.
La Bồi Vân giơ nhuyễn kiếm lên, nhuyễn kiếm dài co lại trong chớp mắt, cuộn thành hình xoắn ốc, sau đó bất ngờ bắn ra hệt như duỗi thẳng chân.