Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 294 - Chương 294: Nhị Cầm (2)

Chương 294: Nhị Cầm (2) Chương 294: Nhị Cầm (2)

Phập!

Nhuyễn kiếm nhanh như chớp đâm thẳng vào giữa ấn đường của tráng hán cường tráng, xuyên thủng qua sau đầu hắn.

Vẻ mặt tráng hán cường tráng thoáng chốc cứng đờ, hai tay rũ xuống.

Tình cảnh này khiến người ta thấy mà rợn tóc gáy.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu nín thở!

Tế Cẩu nghiêng đầu nhìn Phương Tri Hành, không nhịn được hỏi: “Nếu mày với La Bồi Vân đánh một trận đến mức thế kia, mày có nắm chắc thắng ông ta không?”

Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu, phân tích: “Độ bền dẻo của ông ta cao hơn tao, nhanh nhẹn cao hơn tao một chút, mà tao chỉ có ưu thế sức mạnh. Nếu đánh bạt mạng thì rất có thể xác suất thắng bại là 5-5.”

Tế Cẩu nghe xong nhất thời choáng váng, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đệ tử môn phiệt chỉ luyện một môn võ công thôi đã ngang bằng hiệu quả của 5 môn võ công mà Phương Tri Hành hao công tổn sức, vất vả giày vò tích lũy được.

“Sư phụ!”

Đột nhiên, có tiếng hét thảm thiết đầy phẫn nộ, tràn ngập bi thương vang vọng khắp Cổ Nguyệt trại.

Mọi người nhìn theo hướng tiếng hét, chỉ thấy một người trẻ tuổi khỏe mạnh vạm vỡ, có lẽ vẫn chưa tới 18 tuổi, xuất hiện trên đỉnh tầng 3.

Người trẻ tuổi mắt to mày rậm, thân cao mét tám, cao lớn thô kệch, cả người toát ra sức sống dâng trào của thanh xuân hừng hực.

Hắn thấy tráng hán cường tráng bị giết, hai mắt lập tức ứa đầy nước mắt, trên mặt viết đầy phẫn nộ và thù hận.

La Bồi Vân ngẩng đầu, ha hả cười nói: “Ngươi chính là ‘Thạch Tái Hưng’ đúng chứ?”

“Đúng thì sao?”

Người trẻ tuổi gầm lên, bay qua rào chắn, tung người nhảy xuống, giẫm vào hư không, lơ lửng trước mặt La Bồi Vân.

La Bồi Vân bình thản tự nhiên, không chút hoang mang đáp: “Nghe nói ngươi trời sinh có thần lực, Cổ Nguyệt trại này được tạo dựng để bồi dưỡng ngươi, đúng không?”

“Hừ, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết à!”

Khóe mắt Thạch Tái Hưng gần như nứt ra, bắp thịt toàn thân căng lên, cơ thể phình to thêm một vòng, hệt như một con Cự Hùng sừng sững, siết chặt nắm đấm, không ngừng phun ra khói trắng, mãnh liệt đập tới.

La Bồi Vân cũng thu kiếm vào vỏ, nâng hai tay lên, hung hãn vững vàng đỡ lấy quyền phong của Thạch Tái Hưng.

Bịch~

Cú va chạm cực mạnh nhưng trầm thấp, tạo thành một vòng sóng bụi, cuồn cuộn tràn ra xa.

Thân thể La Bồi Vân chợt thấp xuống một đoạn.

Đồng tử Phương Tri Hành co rụt lại!

Cậu khai triển Biến Động Thị Lực, có thể thấy cực kỳ rõ ràng.

Quyền kình của Thạch Tái Hưng không thể khinh thường, nhưng sau khi La Bồi Vân đỡ được nắm đấm của hắn, phần eo ông ta xoắn lại, hai chân cũng tựa như xoắn ốc, làm giảm sức mạnh từ cú đấm của Thạch Tái Hưng.

Thạch Tái Hưng cũng vì thế mà sững sờ.

Ngay sau đó, thân thể La Bồi Vân vặn ngược trở lại, giống như lò xo bị đè chặt, trong nháy mắt bộc phát sức mạnh bắn ngược cực kỳ kinh người.

Thạch Tái Hưng bỗng chốc bị hất bay, ngã chổng vó, đặt mông trên mặt đất.

“Ừ, cũng không tệ lắm.”

La Bồi Vân gật đầu: “Ngươi chỉ cường hóa sức mạnh đã có được sức mạnh gần bằng 80 ngàn cân, nói ngươi thiên sinh thần lực cũng xứng đáng.”

Thạch Tái Hưng lộ vẻ hoảng sợ, khó có thể tin.

Ở Cổ Nguyệt trại hắn có sức mạnh lớn nhất, mạnh đến không thể chống đỡ, ngay cả sư phụ hệ Cự Hùng cũng không bằng hắn.

Dù thế nào cũng không ngờ được hắn sẽ thua bởi một người không cường hóa sức mạnh.

La Bồi Vân lấy ra một sợi thừng, sợi dây kia giống như một vật còn sống, lăng không bay lượn, lơ lửng bất định, sau đó giống như một con rắn, chợt nhằm về phía Thạch Tái Hưng, quấn quanh, buộc chặt, bao vây một vòng lại một vòng, cuối cùng trói chặt cả người hắn lại.

“Buông ra!”

Thạch Tái Hưng điên cuồng đấu tranh, bắp thịt trên người vận động dữ dội, gần giống như bị xé rách.

Nhưng mà, sợi dây kia vô cùng cứng cỏi, hơn nữa còn xảo diệu quấn chặt lấy từng khớp xương trên người Thạch Tái Hưng.

Thạch Tái Hưng càng giãy dụa, sợi dây trái lại càng siết chặt hơn.

“Có giỏi thì buông ta ra, chúng ta đánh lại một lần nữa.”

Thạch Tái Hưng té trên mặt đất, rống giận liên tục.

“Câm miệng đi, thằng nhóc!”

La Bồi Vân bĩu môi chế giễu: “Nếu như ngươi không phải con trai của Thạch Hướng Dương, còn có chút giá trị lợi dụng thì bây giờ ngươi đã sớm chết thẳng cẳng rồi.”

Thạch Tái Hưng vừa nghe thấy ba chữ “Thạch Hướng Dương” thì sắc mặt chợt thay đổi, yết hầu như là bóp chặt, không phát ra một âm thanh nào.

Chỉ một lát sau, thế giới từ từ an tĩnh.

Kết thúc chiến đấu!

La Khắc Chiêu đi đến, cười ha ha nói: “Cha, người bên trong Cổ Nguyệt trại đều bị chúng ta giết, một lưới bắt hết, không có một ai chạy thoát.”

La Bồi Vân gật đầu, cười nói: “Rất tốt! Con dẫn người quét dọn chiến trường, trị liệu người bị thương đi.”

Ông ta nhìn mọi người xung quanh, hạ lệnh: “Toàn quân nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chúng ta lại chạy đến huyện thành Khánh Quang.”

“Rõ!”

Mọi người lập tức bận rộn, ai nấy đều vội vội vàng vàng, còn tích cực hơn cả trận chiến ban nãy.

Bọn họ nhanh chóng sờ xác chết, lấy hết toàn bộ tài vật trên thân người chết.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0