Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Nhị Cầm (3)

Chương 295: Nhị Cầm (3) Chương 295: Nhị Cầm (3)

Đương nhiên thứ đáng giá bên trong Cổ Nguyệt trại đều bị cướp hết ra ngoài, sau đó phân chia.

Phương Tri Hành và ba trăm Cung Binh của cậu cũng vội vội vàng vàng gia nhập trong đó.

Loại thời điểm này, ai tìm được tài vật gì thì chính là của người đó, chân chính tay chậm là đói ăn!

Tất cả mọi người đều không khách khí.

Phương Tri Hành tăng nhanh bước chân đi vào trong trại, tiến vào lầu các thăm dò.

“Tế Cẩu, nhanh lên một chút!”

Cậu truyền âm thúc giục: “Trong cứ điểm của Võ Minh hẳn là có rất nhiều bí công võ tịch.”

“Biết rồi, mày gấp gáp cái gì.”

Tế Cẩu cũng chạy đến rất nhanh, mau chóng chui vào các gian phòng ngửi chỗ này hít chỗ kia, tìm kiếm thứ tốt.

Phương Tri Hành đi thẳng đến tầng cao nhất của lầu các.

Đột nhiên Ôn Ngọc Đông chặn đầu bậc thang, giơ lên tay nói: “Phương giáo đầu, thật ngại quá, tầng này là các huynh đệ Bộ Binh doanh bọn ta liều mạng công chiếm, theo lý nên để cho bọn ta cướp đoạt một phen trước.”

Phương Tri Hành hời hợt đẩy tay của hắn ra, tiếp tục đi lên phía trước, cười nhạt nói: “Không có các huynh đệ Cung Binh doanh ta trợ giúp, các ngươi có thể thuận lợi công chiếm nơi này như vậy không hả?”

Ôn Ngọc Đông sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Nhị công tử có lệnh, ngoại trừ Bộ Binh ra, chẳng ai được tự tiện xông vào tầng này.”

Phương Tri Hành lạnh lùng nghiêng người nhìn Ôn Ngọc Đông, hờ hững nói: “Các huynh đệ đều lấy mạng liều lĩnh, nhị công tử ăn mảnh như vậy, truyền đi không tốt lắm đâu.”

Ôn Ngọc Đông nắm thật chặt chuôi đao, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn kháng mệnh à?”

Phương Tri Hành híp mắt, lạnh lùng nói: “Nếu như ta nhớ không lầm thì thống lĩnh Bộ Binh và giáo đầu Cung Binh là cùng cấp đúng chứ, nhị công tử không có quyền trực tiếp ra lệnh cho ta, không phải à?”

“Ngươi!”

Ôn Ngọc Đông nhất thời không phản bác được.

Nói từ chức quan thì hai người đúng là cùng cấp không sai.

Nhưng thân phận của La Khắc Chiêu bày ở đó, tuyệt đối đè được Phương Tri Hành một đầu.

Bình thường Phương Tri Hành ngoan ngoãn như chó, làm người hiền lành, đối với nhị công tử cung kính cực kỳ, chẳng dám xúc phạm, nào dám có nửa điểm làm càn.

Nhưng bây giờ vì để tranh đoạt tài vật, cậu trực tiếp trở mặt luôn.

Ôn Ngọc Đông mím chặt môi, mắt mở trừng trừng nhìn Phương Tri Hành lướt qua hắn, đi vào bên trong. Hắn vài lần nhịn xuống xúc động rút đao ra.

Phương Tri Hành đi qua bên ngoài một căn phòng, nhìn vào trong thì thấy vài tên Bộ Binh đang lục tung.

Cậu không nhìn nhiều, tiếp tục đi lên phía trước, tìm kiếm nơi tương tự với Tuyên Võ.

Ùng ùng ~

Đột nhiên, trong một căn phòng đằng trước truyền đến ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn xuất hiện.

Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn, phát hiện La Khắc Chiêu đi ra từ một căn phòng, trong tay cầm một cây đuốc.

Sau khi ra cửa, La Khắc Chiêu lạnh lùng cười, ném cây đuốc vào trong phòng, sau đó xoay người rời khỏi.

Trong lòng Phương Tri Hành chợt hẫng, cấp tốc chạy vội tới.

Cậu đến cửa nhìn!

Quả nhiên!

Trong phòng có từng hàng giá sách, trên kệ bày từng quyển sách một.

Có điều cả phòng đã bị hất đầy dầu hỏa, thế lửa nhanh chóng lan tràn.

Sách và giá sách đều bị đốt hết.

Phương Tri Hành phải nói là cạn lời cực kỳ.

Chỉ là đến chậm một bước thôi, thằng nhãi La Khắc Chiêu này lại thả một mồi lửa luôn rồi.

Phương Tri Hành túm một miếng vải bịt miệng mũi lịa, xông vào trong biển lửa, cố nén cơn đau bị lửa đốt cháy để sưu tầm bí tịch không bị đốt.

Cậu bước lên ngọn lửa, dạo qua một vòng trong phòng, giày của cậu càng ngày càng nóng lên, ống quần cũng đã liếm lửa, ngọn lửa gặm nhấm như kiến trên lông chân và trên da.

Phù!

Một kệ sách đột nhiên sụp xuống, lượng lớn lửa trút xuống, rồi bùng lên.

Phương Tri Hành né tránh mau lẹ nhưng vẫn bị ngọn lửa lan đến, vai bị bỏng, tóc cũng bị đốt cháy.

“Hây, muộn rồi...”

Phương Tri Hành cạn lời rồi bước ra ngoài.

Cậu đột nhiên chú ý đến dưới đáy của một kệ sách có ánh lửa rất nhỏ.

Phương Tri Hành ló đầu nhìn, phát hiện chỗ đó có một quyển đồng, chất liệu hình như là tránh lửa, ngọn lửa không đốt nó, chỉ là mặt ngoài bị đốt hơi khét lẹt.

Nhìn thấy cảnh tượng này! Trong lòng Phương Tri Hành vui vẻ, cậu vọt lên quơ lấy quyển đồng, sau đó chạy ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài thì cậu nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên người.

Vừa hay mấy Bộ Binh đi ngang qua, nhìn thấy toàn thân Phương Tri Hành bốc khói, cả người cháy đen thì rất kinh ngạc.

Phương Tri Hành liếc nhìn bọn họ rồi xoay người tiến vào căn phòng không có người.

“Thăng cấp!”

Phương Tri Hành hợp thành một mũi tên cấp 2 trước để chữa trị vết bỏng trên người.

Trong nháy mắt, tất cả thương thế đều biến mất.

Đáng tiếc, y phục bị cháy hỏng, không cách nào phục hồi lại được.

Phương Tri Hành cũng không quan tâm, cậu kiểm tra cẩn thận quyển đồng.

“A, vậy mà lại làm từ sắt.”

Phương Tri Hành dự cảm bản thân đã nhặt được bảo bối, cậu cố sức mở nắp, đổ đồ vật bên trong ra ngoài.

Đập vào mi mắt là một quyển trục.

“Lẽ nào đây là bí tịch của thần công tuyệt thế gì đấy?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0