Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 296 - Chương 296: Nhị Cầm (4)

Chương 296: Nhị Cầm (4) Chương 296: Nhị Cầm (4)

Trong lòng Phương Tri Hành tràn đầy mong chờ mở quyển trục ra, nhìn kỹ, sau đó biểu cảm trên mặt cậu âm trầm.

Trên quyển trục viết rất nhiều chữ.

Nhưng không phải là thần công tuyệt thế.

Mà là một phần danh sách!

Phương Tri Hành thở dài, tặc lưỡi nói: “Ừm, cũng không tính là không có thu hoạch gì.”

Cậu nhét quyển trục vào trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Phương Tri Hành, mau đến lầu 2!”

Tế Cẩu đột nhiên truyền âm đến.

Phương Tri Hành mừng rỡ, vội vã chạy xuống lầu.

Cậu và Tế Cẩu nhanh chóng tụ tập lại.

Tế Cẩu liếc nhìn cậu rồi kinh ngạc nói: “Sao mày làm thành dáng vẻ này rồi?”

Phương Tri Hành nói đơn giản: “Không sao, mày tìm thấy gì rồi?”

Lúc này Tế Cẩu đứng ngoài một căn phòng, có ý bảo: “Mau nhìn đi, bên trong có thứ tốt.”

Phương Tri Hành nhìn chăm chú rồi không khỏi ngạc nhiên.

Không gian của căn phòng rất lớn, ít nhất cũng lớn như sân bóng rổ.

Trong không gian cực lớn tồn trữ rất nhiều da thú, toàn là da của các loại dị thú, mỗi một tấm còn rất lớn.

Cậu lướt mắt nhìn đi, có da hổ của Độc Giác Hổ, cũng có da cá sấu của Trảo Trạch Cự Ngạc…

“Toàn là đồng tiền mạnh có giá trị không nhỏ.”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra.

Phản quân cũng cần mua những vật tư như lương thực, binh khí, tiêu dùng rất lớn.

Nguồn thu nhập của bọn họ đa phần là săn bắt dị thú, bán thịt dị thú, da dị thú.

Phương Tri Hành bước vào, những tấm da thú hoặc là bị treo trên vách tường, hoặc là được đặt dưới mặt đất.

Cậu dạo một vòng rồi đột nhiên dừng lại.

Trong góc phòng có một bóng mờ, chợt nhìn, không có gì cả.

Nếu như không phải lúc này bên ngoài cửa sổ có đốm lửa vừa chiếu vào thì Phương Tri Hành sẽ không thể phát hiện được bên trong bóng mờ đó thật ra cũng có thứ gì đó.

Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ.

Bóng mờ lập tức lắc lư.

“Đây là?”

Phương Tri Hành nắm lấy thứ đó, chậm rãi giơ lên cao.

Dần dà, thứ đấy lộ ra đường viền, rõ ràng là da rắn, có độ dài hơn 15 mét.

Thần kỳ là màu sắc của da rắn không ngừng thay đổi, như tắc kè hoa vậy.

Đặc biệt là lúc da rắn gặp phải màu đen, dường như toàn bộ đều hòa vào trong bóng tối, trở thành một phần của bóng tối khiến người ta khó cảnh giác được.

“Chẳng lẽ đây là da rắn của ‘U Ảnh Ám Xà’?”

U Ảnh Ám Xà, đúng là một loại dị thú cấp sát thủ thích sống ở trong hoàn cảnh đen tối, hơn nữa có thể hoàn mỹ dung hợp bản thân vào trong bóng tối.

Ở trong Cấm Khu, U Ảnh Ám Xà là một trong những con dị thú cấp 3 có độ khó săn giết cao nhất.

Giá bán một con U Ảnh Ám Xà là gấp 3 lần mấy con dị thú cấp 3 khác.

“Nhân phẩm bùng nổ rồi!”

Nhìn tấm da rắn to lớn đó, Phương Tri Hành không khỏi giật mình một cái.

Đúng vào lúc này, giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng.

[5, Da rắn của U Ảnh Ám Xà: 1 tấm (Đã chuẩn bị, Có hoàn thành hay không?)]

“Ha ha!”

Phương Tri Hành không nhịn được bật cười ra tiếng.

Cái này gọi là đạp phá giày sắt chẳng thấy đâu, lấy được lại chẳng uổng tí gì.

“Thu!”

Chỉ một suy nghĩ, tấm da rắn to lớn màu đen trong tay cậu trống rỗng biến mất.

[5, Da rắn của U Ảnh Ám Xà: 1 tấm (Đã hoàn thành.)]

“Ừm, cuối cùng cũng không uổng công.”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, tâm tình lập tức sung sướng vô cùng.

Một người một chó xuống lầu, ra khỏi lầu các.

Phương Tri Hành nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã tìm được La Bồi Vân.

Lúc này La Bồi Vân đứng bên ngoài cửa trại, đang thẩm vấn Thạch Tái Hưng.

Nhìn từ vẻ mặt thấy chết không sờn của Thạch Tái Hưng thì tên này cũng là một con lừa cố chấp, không chịu khuất phục đây mà.

Phương Tri Hành bước qua đó, đến sau lưng La Bồi Vân.

“Phương Tri Hành!”

Tiếng gầm lên giận dữ thình lình truyền đến, làm tất cả mọi người giật mình rụt cổ lại.

Đoàn người rất quen thuộc với người phát ra tiếng rống giận, không phải La Khắc Chiêu thì là ai.

Phương Tri Hành quay đầu lại, nhìn thấy La Khắc Chiêu đang nổi giận đùng đùng đi đến cùng với Ôn Ngọc Đông.

La Bồi Vân cũng bình tĩnh mở mắt ra, liếc nhìn bọn họ.

La Khắc Chiêu sải bước đi tới, hùng hổ phẫn nộ quát: “Gan chó của ngươi lớn quá ha, lại dám phạm thượng, không nghe theo mệnh lệnh của ta!”

Gã vừa nói ra lời này, mọi người đều kinh hãi, ánh mắt đồng loạt lên người Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành không thay đổi sắc mặt, cười nhạt nói: “Hà cớ gì nhị công tử nói ra lời ấy, ti chức mạo phạm ngài chỗ nào thế?”

La Khắc Chiêu hừ lạnh nói: “Con mẹ nó đừng giả vờ đáng thương nữa, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, ta khinh thường lũ tiểu nhân như ngươi nhất đấy.”

Phương Tri Hành bình tĩnh nhìn La Khắc Chiêu, nhún vai nói: “Nếu nhị công tử khó chịu chỗ nào thì có thể đánh ti chức một trận, ti chức tuyệt đối không đánh trả.”

La Khắc Chiêu giơ mạnh tay lên.

“Khụ!”

Bỗng nhiên, La Bồi Vân khẽ tằng hắng một cái.

Cánh tay nâng lên của La Khắc Chiêu ngừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn La Bồi Vân có nét mặt thay đổi liên tục, thở phì phò kêu lên: “Cha, thằng nhãi Phương Tri Hành này bằng mặt không bằng lòng...”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0