Chương 297: Công đầu
Chương 297: Công đầu
Gã còn chưa nói hết lời thì La Bồi Vân đã phất tay. Ông ta quan sát Phương Tri Hành một lát, tò mò hỏi: “Tại sao y phục của ngươi lại bị đốt thành như vậy?”
Phương Tri Hành bước tới, chắp tay nói: “Ban nãy ti chức phát hiện ra một nơi cất giấu rất nhiều sách ở tầng cao nhất của lầu các, đáng tiếc còn chưa kịp tra xét rõ ràng thì đã bị nhị công tử đốt quách hết rồi.”
La Khắc Chiêu nhướng mày quát lớn: “Căn phòng kia vừa nhìn là biết nơi cất giữ bí tịch võ công của Võ Minh rồi, đương nhiên phải đốt hết chứ sao. Còn nữa, lúc ta phóng hỏa ngươi có ở trong phòng đâu.”
Phương Tri Hành bèn đáp: “Ti chức chưa nói làm như vậy có cái gì không đúng. Chẳng qua là có khả năng phản tặc đặt tài liệu quan trọng ở trong đó, hẳn là tìm đọc trước sau đó mới đốt cũng không muộn.”
La Khắc Chiêu cả giận nói: “Phản tặc thì có gì mà nhìn chứ?”
Phương Tri Hành móc quyển trục kia ra khỏi lòng, giâng lên cho La Bồi Vân, nghiêm mặt nói: “Ti chức phát hiện một phần tình báo quan trọng, nên tranh thủ cứu vớt nó trước khi bị lửa đốt cháy hết.”
La Bồi Vân hơi im lặng, sau đó cầm quyển trục và mở nó ra. Ông ta chỉ mới liếc mắt qua thôi, trên mặt đã lập tức hiện lên vẻ mừng như điên.
Ông ta nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, cười ha ha nói: “Tốt lắm! Phương giáo đầu, sau trận chiến này, công đầu chắc chắn sẽ thuộc về ngươi!”
Vừa nghe thấy lời này, La Khắc Chiêu tức khắc trợn tròn mắt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm.
Phương Tri Hành nở một nụ cười tươi, kính cẩn nói: “Đa tạ đại nhân ưu ái!”
La Khắc Chiêu thấy thế thì kinh ngạc nghi ngờ không thôi, bước nhanh đến thấp giọng hỏi: “Cha, đây là thứ gì vậy?”
La Bồi Vân thản nhiên nói: “Trên quyển trục này ghi chép một phần danh sách, chính là nhân viên mật thám mà phản quân xếp vào các nơi trong quận Thanh Hà, bao gồm tên và danh hiệu của bọn họ.”
“Cái gì?!”
La Khắc Chiêu lập tức ý thức được giá trị của phần danh sách này, hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu như gã cẩn thận hơn chút thì danh sách gian tế này đã rơi vào trong tay của gã rồi.
Tám ngày công lao mà như vậy vuột mất khỏi tay mình.
La Khắc Chiêu không khỏi hối hận hận cực kỳ, hận không thể tát cho mình một cái thật kêu.
Gã lạnh lùng liếc Phương Tri Hành một cái, trong lòng phải nói là phiền muộn cực, có loại xúc động muốn hộc máu.
“Thạch Tái Hưng, ngươi xem đây là cái gì?”
La Bồi Vân cầm quyển trục đi tới trước mặt Thạch Tái Hưng, cười lắc lắc nó.
Sắc mặt Thạch Tái Hưng đã trở nên khó coi không gì sánh được, mồ hôi lạnh túa ra như suối, gầm nhẹ nói: “Danh sách trong tay ngươi chỉ là giả thôi, ngươi lấy cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
La Bồi Vân cười lạnh nói: “Thằng nhãi, bây giờ ngươi có nói cái gì cũng đều quá muộn rồi. Ngay tại thời khắc các ngươi phát hiện ra bọn ta đang tấn công thì các ngươi nên lập tức hủy diệt danh sách này đi mới đúng.”
Thạch Tái Hưng không khỏi cuộn tròn cơ thể, trên mặt hiện lên sự hối hận vô biên vô tận.
Chờ thêm chốc lát, quân đội tập kết một lần nữa, lại khởi hành lao đến một chiến trường khác.
“Lúc này huyện thành Khánh Quang đã bị phản quân chiếm lĩnh, người thủ thành tên là Thạch Hướng Dương.”
La Bồi Vân triệu tập đám người Phương Tri Hành, kỹ càng giới thiệu tình huống, chậm rãi nói:
“Thạch Hướng Dương này liêu là gia nô của tiểu môn phiệt Phan thị, nghe nói bề ngoài của hắn vô cùng tuấn tú, rất được tiểu thư Phan gia yêu thích.
Tên này dã tâm bừng bừng, âm thầm xúi giục tiểu thư Phan gia len lén dạy hắn võ công, đợi đến khi hắn học thành rồi thì ngầm định chung thân, châu thai ám kết với tiểu thư Phan gia.
Đợi đến khi người Phan gia phát hiện ra tiểu thư mang thai thì bụng của cô ta đã to sáu bảy tháng rồi.
Dưới sự giận dữ người Phan gia muốn giết Thạch Hướng Dương, lại bị tiểu thư Phan gia liều mạng ngăn cản.
Sau đó, tiểu thư Phan gia mang theo Thạch Hướng Dương bỏ trốn, chạy đến vùng đồng không mông quạnh, kết quả lại sinh non, sinh ra một đứa con trai rồi mất máu quá nhiều mà chết.”
La Bồi Vân liếc nhìn Thạch Tái Hưng: “Thằng nhãi kia chính là đứa con hoang tiểu thư Phan gia sinh.”
Đám người Phương Tri Hành không khỏi bừng tỉnh.
“Những năm gần đây, người nhà họ Phan vẫn luôn mật thiết chú ý hai cha con Thạch Hướng Dương, nhất là khi bọn họ phát hiện Thạch Tái Hưng trời sinh thần lực, thiên phú tập võ vô cùng xuất sắc thì muốn đưa Thạch Tái Hưng quay trở về Phan gia.
Nhưng Thạch Hướng Dương đã sinh lòng oán hận với Phan gia từ lâu, âm thầm gia nhập Võ Minh, dần dần lăn lộn trở thành một trong những người cốt cán của quân phản loạn.”
La Bồi Vân cười nói: “Lúc này, sở dĩ chúng ta có thể thuận lợi phá được Cổ Nguyệt trại như vậy thật ra nhờ có tình báo Phan gia cung cấp.”
La Khắc Chiêu nghe vậy, phấn chấn nói: “Cha, có Thạch Tái Hưng làm con tin, Thạch Hướng Dương chắc chắn sẽ sợ ném chuột vỡ đồ.”