Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Công Đầu  (2)

Chương 298: Công đầu  (2) Chương 298: Công đầu  (2)

La Bồi Vân gật đầu đáp: “Nếu như Thạch Hướng Dương thức thời chút, nói không chừng chúng ta có thể không đánh mà thắng đoạt lại huyện thành Khánh Quang.”

Lư An Phủ nghe xong lời này thì nhíu mày, nghiêm túc nói: “Đại nhân, bên trong huyện thành Khánh Quang còn có một thế lực tên là ‘Du Long ổ’. Bọn họ phản bội La gia, hẳn là biết được kết cục của mình. Chỉ sợ bọn họ sẽ liều mạng phản kháng đến cùng, tuyệt đối sẽ không đầu hàng.”

La Bồi Vân ừ hử, lãnh đạm nói: “Chắc chắn phải giết đám vong ân bội nghĩa Du Long ổ kia không còn một manh giáp, cho dù bọn chúng đầu hàng cũng chết.”

Lư An Phủ bèn nói: “Nghe nói huyện thành Khánh Quang dễ thủ khó công, nếu như Du Long ổ liều chết phòng thủ không ra ngoài, dựa vào chút quân lực này của chúng ta chỉ sợ rất khó phá được.”

La Bồi Vân bình tĩnh cười nói: “Ngươi không cần lo lắng.”

Ông ta không nói tỉ mỉ.

Nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được lòng tin to lớn khi thắng lợi ở ngay trước mắt của ông ta.

Đại bộ đội đi ra núi rừng, rất nhanh đã tiến vào một quan đạo.

Con đường đột nhiên trở nên dễ đi.

Phương Tri Hành ngồi trên lưng ngựa, chạy một ngày đường.

Lúc chạng vạng tối, cuối cùng bọn họ cũng đến dưới huyện thành Khánh Quang.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, lập tức phát hiện bốn phía của huyện thành đều bị nước bao quanh, giống như một hồn đảo đơn độc.

Sông đào bảo vệ thành vừa rộng lại còn sâu, chi có thể đi qua cầu treo thì mới vào thành được.

Nhưng cầu treo bị kéo lên thật cao.

Ở ngoài thành, có một nhán quân đội đã đến dưới thành trước, bao vây cả tòa huyện thành.

“Cha, đó là quân đội của ai thế?” La Khắc Chiêu kinh ngạc hỏi.

La Bồi Vân nhướng mày ồ một tiếng, trả lời: “Là người huyện Khánh An, bọn họ đến nhanh phết.”

Ông ta vừa dứt lời, liền có hai người sải bước đi tới.

Một người trong đó mặc quan bào huyện lệnh, thân hình cao lớn, tuổi tác tương đương với La Bồi Vân.

Người còn lại còn lại là một nữ tử trẻ tuổi có vóc dáng mạnh mẽ, dung mạo không tầm thường, rất có nhan sắc, chỉ là không có cảm giác đáng ngạc nhiên khiến người ta nhìn một cái là sáng mắt.

“Vân đại ca!”

Người đến cười ha ha chắp tay.

La Bồi Vân cười nói: “Triệu Đông, đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”

“Còn không phải à? Huynh đệ chúng ta ngăn hai nơi, quanh năm suốt tháng nan gặp được một lần.”

Đối phương cười cảm thán.

Người này chính là huyện lệnh Khánh An La Triệu Đông.

Ông ta và La Bồi Vân không thuộc cùng một bàng chi.

Nhưng quan hệ của hai người hình như cũng không tệ lắm.

Ngay sau đó, nữ tử trẻ tuổi bên cạnh La Triệu Đông tiến lên, dung mạo của cô cực kỳ giống với La Triệu Đông, vừa nhìn là biết ngay hai người có quan hệ cha con rồi.

Cô vén áo thi lễ: “Vân Cẩm bái kiến thúc phụ.”

La Bồi Vân cười nói: “Cẩm Nhi con cũng đến à, tốt lắm, đi ra rèn luyện một chút, còn hơn khổ tu ở nhà ba năm.”

La Vân Cẩm bèn đáp: “Thúc phụ nói rất đúng, Cẩm Nhi cũng có ý nghĩ này.”

La Bồi Vân gật đầu hỏi: “Các ngươi đến sớm như vậy, chắc hẳn cứ điểm kia của Võ Minh đã bị các ngươi nhổ sạch rồi nhỉ?”

“Haizz, đừng nói nữa.”

La Triệu Đông khoát tay, vẻ mặt tức giận nói: “Cũng không biết là tên quy tôn tử nào tiết lộ tin tức, đợi đến lúc bọn ta chạy đến cứ điểm kia thì đám phản tặc đó đã chạy hết từ sớm, người đi nhà trống rồi. Bọn ta đi một chuyến tay không.”

La Bồi Vân thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Có biết ai để lộ tin tức không? Trong các ngươi chắc chắn có gian tế.”

Tất nhiên là La Triệu Đông hiểu rõ. Ông ta nói: “Không bắt được gian tế, chẳng biết là ai nữa.”

La Bồi Vân lạnh lùng cười, lấy quyển trục kia ra khỏi ngực và thấp giọng nói: “Đệ xem một chút, mau mau bắt được gian tế đi.”

La Triệu Đông chỉ quét mắt lướt nhìn qua danh sách trong quyển trục là sắc mặt không khỏi thay đổi, hô hấp đều ngừng lại.

“Vân ca, không hổ là huynh nha, cái thứ này mà huynh cũng có thể lấy được!” Vẻ mặt La Triệu Đông kính phục.

“May mắn mà thôi.”

La Bồi Vân cười cười, bỗng nhiên chuyển chủ đề hỏi: “Tình huống trong thành thế nào rồi?”

La Triệu Đông đáp: “Thạch Hướng Dương đóng cửa không đánh, xem ra hắn định chơi trò hao tổn với chúng ta.”

La Bồi Vân không hề cảm thấy bất ngờ với chuyện này, cười nói: “Hẳn là phản quân đã sớm dự đoán được việc chúng ta sẽ phản công. Thạch Hướng Dương ở chỗ này bất động, chỉ là vì kéo dài thời gian mà thôi.”

La Triệu Đông nhướng mày nói: “Chẳng lẽ, hắn đang đợi Tham Lang qua đây gấp rút tiếp viện?”

La Bồi Vân lắc đầu nói: “Tham Lang ở huyện Khánh Phong, tính thời gian thì tên kia đã bị bao vây rồi, nhưng nếu như Tham Lang thành công đột phá vòng vây, cũng có khả năng hắn sẽ nhân cơ hội trộm nhà chúng ta.”

Hơi thở La Triệu Đông cứng lại, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: “Tên đại nghịch này, chết không có gì đáng tiếc cả!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0