Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Công Đầu  (3)

Chương 299: Công đầu  (3) Chương 299: Công đầu  (3)

La Bồi Vân chắp tay nói: “Cứ mặc kệ Tham Lang đi, ta có cách phá được huyện thành Khánh Quang.”

“Thật không?!”

Vẻ mặt La Triệu Đông biến đổi, phấn chấn nói: “Vậy thì tốt quá rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Vân ca.”

La Bồi Vân quay lại nhìn lướt qua đám người La Khắc Chiêu, Phương Tri Hành phân phó: “Chuẩn bị tốt cho việc công thành trước đã. Đinh Chí Cương, ngươi áp tải Thạch Tái Hưng đi gọi cửa.”

“Vâng, đại nhân!”

Nét mặt Đinh Chí Cương nghiêm lại, lập tức tung người xuống ngựa, túm lấy Thạch Tái Hưng đi đến bờ bên kia của sông bảo vệ thành, ấn hắn xuống quỳ trên mặt đất.

Sau đó Đinh Chí Cương rướn cổ, la lên thật to: “Huynh đệ thủ thành nghe cho kỹ đây, mau đi nói với Thạch Hướng Dương là con của hắn trong tay bọn ta.”

Những lời này lặp lại ba lần mới dừng lại.

Trên cổng thành rối loạn theo.

Lát sau, một nam tử trung niên mặc áo trắng xuất hiện trên cửa lầu.

Người này dáng vẻ đường đường, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, chính là Thạch Hướng Dương.

Chỉ thấy hắn nhìn bờ bên kia sông bảo vệ thành, đồng tử không khỏi co rụt lại thật mạnh.

“Cha!”

Thạch Tái Hưng đột nhiên quát to: “Cổ Nguyệt trại đã bị phát hủy, sư phụ chết rồi, tất cả mọi người đều đã chết.”

Vẻ mặt Thạch Hướng Dương nhất thời nghiêm trọng, siết chặt đấm đập mạnh lên thành tường.

Thạch Tái Hưng lại hô: “Cha, hài nhi chết không có gì đáng tiếc, ngài nhất định đừng đầu hàng bọn họ!”

“Câm miệng!” Đinh Chí Cương cởi giày, ngang ngược nhét vào trong miệng của Thạch Tái Hưng.

Thạch Tái Hưng căm tức, ánh mắt như muốn nuốt chửng người khác.

Chát ~

Đinh Chí Cương tát lên mặt hắn một cái thật là mạnh.

Thạch Tái Hưng lệch mặt qua một bên rồi lại quay đầu lại, trừng mắt nhìn chằm chặp vào Đinh Chí Cương.

“Định mệnh!”

Đinh Chí Cương cảm thấy chán ngấy trong lòng. Cái đám phản tặc này tên nọ điên cuồng hơn tên kia, chơi mạnh bạo với bọn họ không có hiệu quả quá lớn.

Vì vậy, Đinh Chí Cương hét lên với trên cửa lầu: “Thạch Hướng Dương, chỉ cần ngươi mở cổng thành ra, quy hàng đại nhân nhà ta là có thể bảo đảm cho hai cha con ngươi không chết.”

Thạch Hướng Dương kinh ngạc không nói gì, ngoài mặt thay đổi thất thường.

Đinh Chí Cương tiếp tục khuyên nhủ: “Thạch Hướng Dương, tình huống của ngươi bọn ta đều hiểu cả. Chỉ cần ngươi đầu hàng, đại nhân nhà ta không chỉ đặc xá cho toàn bộ tội lỗi của ngươi mà còn có thể đưa bọn ngươi trở về Phan gia, cho Thạch Tái Hưng đoàn tụ với nhà ngoại công ngoại bà của hắn.”

Đinh Chí Cương hô lên với giọng lớn hơn nữa: “Thạch Hướng Dương, ngươi không cân nhắc cho mình thì cũng nên cân nhắc cho con mình chứ. Hắn còn rất trẻ, thiên phú võ học của hắn tốt như vậy, ngươi thực sự muốn cho hắn toi công uổng mạng như thế à?”

Thạch Hướng Dương do dự, dần dần cúi đầu, vẻ mặt thống khổ.

Đột nhiên, một người đi đến đằng sau hắn gấp rút nói: “Thạch Hướng Dương, nếu như ngươi đầu hàng, mọi người trong Du Long ổ chắc chắn phải chết.”

Cả người Thạch Hướng Dương run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn chút máu.

Bên kia, Đinh Chí Cương lại hô: “Các huynh đệ Du Long ổ, các ngươi cứ việc yên tâm, đại nhân nhà ta nói chỉ cần các ngươi đầu hàng, tất cả tội lỗi đều sẽ được bỏ qua.”

“Sẽ được bỏ qua? Ha ha!”

Người đứng đằng sau Thạch Hướng Dương không phải ai khác, thình lình là ổ chủ của Du Long ổ, Thường Nghĩa Thâm!

Người giang hồ gọi hắn là nghĩa bạc vân thiên, danh tiếng nghĩa hiệp truyền xa.

Thường Nghĩa Thâm cười lạnh nói: “La gia sẽ bỏ qua cho chúng ta chắc? Loại lời nói dối lừa gạt người khác thế này, trẻ con cũng không tin tưởng.”

Hắn nhấn mạnh: “Quy củ La gia từ trước đến nay ác nghiệt vô tình, tất cả những ai hoặc là tổ chức nào đã từng phản bội La gia đều bị rửa sạch toàn bộ, không có một ai là ngoại lệ!”

Thạch Hướng Dương nghiêng đầu, trịnh trọng nói: “Thường huynh nói rất đúng, La gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta được đâu.”

Thạch Hướng Dương nói những lời này xong, cả người giống như là thoát lực, mặt lộ vẻ tuyệt vọng vô cùng, rưng rưng nói: “Tái Hưng hắn, đã không cứu được nữa.”

Trước đây sở dĩ hắn dám bất cứ giá nào, buông tay đánh cược một lần chính là vì chắc chắn con trai Thạch Tái Hưng của hắn vẫn an toàn.

Ai có thể ngờ được, Thạch Tái Hưng trốn ở trong cứ điểm bí mật như thế kia rồi mà vẫn có thể bị La gia tìm được, bắt giữ.

Sự đả kích đột nhiên lập tức làm tan rã ý chí chiến đấu của Thạch Hướng Dương.

Thường Nghĩa Thâm hơi im lặng, than thở: “Việc đã đến nước này, có lẽ chúng ta cũng hết cứu rồi, chỉ là chuyện chết sớm hay chết muộn thôi.”

Thạch Hướng Dương ngẩng đầu lên nhìn Thường Nghĩa Thâm, vẻ mặt hối hận, bi thống nói: “Đều tại ta, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ta. Trước đây nếu không phải ta cực lực khuyên bảo huynh khởi nghĩa, bây giờ huynh cũng sẽ không...”

“Có cái rắm ấy!”

Thường Nghĩa Thâm ngắt lời nói với vẻ mặt kiên định như sắt: “Mũi tên đã bắn ra thì không thể quay lại được. Sở dĩ ta tham gia tạo phản là bởi vì ta đã sớm muốn tạo phản rồi, không phải nghe lời khuyên của huynh.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0