Chương 300: Sát chiêu
Chương 300: Sát chiêu
Thạch Hướng Dương nghe vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ, gật đầu cười thảm nói: “Thường huynh mắng đúng, nếu như ta với huynh là người sợ chết, nếu như ta với huynh là người ham vinh hoa phú quý thì đã không đi đến một bước này rồi.”
Hắn hít sâu một hơi, từ từ tỉnh táo lại hỏi: “Thường huynh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Ánh mắt Thường Nghĩa Thâm như điện, dứt khoát kiên quyết nói: “Cho dù chúng ta chắc chắn chịu chết, chúng ta cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, kéo thêm mấy người làm đệm lưng.”
Thạch Hướng Dương mừng rỡ, xoay người trịnh trọng chắp tay nói: “Ta nguyện liều mình bồi quân tử!”
Thường Nghĩa Thâm cầm tay của Thạch Hướng Dương, nghiêm túc: “Dựa theo chỉ thị của Tham Lang đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta không phải chiếm huyện thành này mà là kéo chân nhân mã của La gia, kéo càng lâu càng tốt.”
Thạch Hướng Dương nhíu mày, chần chờ hỏi: “Ý của huynh là?”
Thường Nghĩa Thâm cười nói: “Ngăn cản bọn họ ở bên ngoài thành là kéo, thả bọn họ vào thành cũng là kéo.”
Thạch Hướng Dương nhất thời hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tìm đường sống trong cõi chết à?”
Thường Nghĩa Thâm vui sướng cười nói: “Có đôi khi, thiêu thân lao đầu vào lửa không phải bởi vì ngu xuẩn, có khi chúng nó chỉ quá lạnh mà thôi.”
Thạch Hướng Dương gật đầu thật mạnh nói: “Chúng ta đều quá lạnh, nên dùng máu tươi của môn phiệt đệ tử và đám chó săn này để sưởi ấm cho chúng ta. Chỉ sợ kết cục của chúng ta cũng giống như con thiêu thân đó, có chết cũng không hối hận!”
Thường Nghĩa Thâm cười ha ha nói: “Hay cho câu có chết cũng không hối hận, Hướng huynh, chúng ta tới sinh làm tiếp huynh đệ!”
Một lát sau!
Thạch Hướng Dương lại ló đầu ra, kêu gọi đầu hàng với bên kia của sông đào bảo vệ thành: “Thạch mỗ nguyện ý quy hàng, chỉ có một điều kiện, xin La đại nhân buông tha cho Du Long ổ và bách tính toàn thành.”
Đinh Chí Cương vui mừng quá đỗi, bèn nói: “Không thành vấn đề, đại nhân nhà ta sẽ đại xá toàn thành, lập tức có hiệu lực.”
Chỉ chốc lát sau!
Rầm rầm ~
Bánh răng chuyển động, xích sắt trượt xuống.
Cầu treo được thả xuống chậm rãi, nối liền với hai bên bờ sông đào.
Cổng thành chậm rãi mở ra.
Thạch Hướng Dương xuất hiện ở trước cổng thành. Hắn đã trói gô mình lại.
Dưới ánh nhìn của vạn người, hắn đi đến giữa cầu treo, sau đó hai đầu gối khuỵu xuống chấm đất.
Nhìn thấy cảnh này, đại quân dưới trướng La Bồi Vân và La Triệu Đông nhất thời xôn xao một mảnh.
“Không phải chứ, thực sự đầu hàng à?”
“Sao mà đơn giản quá vậy, ta còn tưởng còn phải có thêm một trận đại chiến nữa cơ.”
“Ha ha ha, tốt quá, chúng ta tranh thủ thời gian vào thành, khao bản thân rượu ngon thịt ngon mới được.”
“Sau khi vào thành, đại nhân có cho phép chúng ta cướp sạch ba ngày không nhỉ?”
...
“Hèn như thế cơ á?”
Trong bóng đêm, Tế Cẩu liếc nhìn Thạch Hướng Dương, chán đến chết ngáp một cái, hàm hồ nói: “Không phải là có bẫy đấy chứ?”
Phương Tri Hành nhíu mày, cũng cảm thấy quá dễ dàng. Cậu đáp: “Theo lý thuyết, tố chất tâm lý của đám người tạo phản đều vô cùng mạnh mẽ, sẽ không bởi vì con trai bị bắt nên sợ luôn đâu.”
Nghe cậu phân tích như vậy, Tế Cẩu nghĩ lại, suy xét nói: “Có lẽ Thạch Tái Hưng chính là điểm yếu của Thạch Hướng Dương. Dù sao cũng là con ruột, hổ dữ còn không ăn thịt con kia mà.”
Lúc này, hai người La Bồi Vân và La Triệu Đông không nhanh không chậm đi đến trên cầu treo, tới trước mặt Thạch Hướng Dương.
“Thạch Hướng Dương, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
La Bồi Vân cười gật đầu nói: “Ngươi có thể thống thống khoái khoái đầu hàng, thật ra thì đối với hai bên chúng ta đều là chuyện tốt cả.”
Thạch Hướng Dương ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Thạch mỗ không cầu gì khác, chỉ mong hai vị đại nhân có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
La Bồi Vân chắp tay nói: “Bản quan đương nhiên sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ngươi và con của ngươi đều sẽ bình an vô sự.”
La Triệu Đông đột nhiên hỏi: “Thường Nghĩa Thâm đâu rồi, hắn hàng hay là không hàng?”
Thạch Hướng Dương bèn đáp: “Hắn vẫn còn ở trong thành, ta sẽ đích thân đi chiêu hàng hắn.”
La Triệu Đông thoả mãn cười, nhìn La Bồi Vân vui vẻ nói: “Nếu không, chúng ta cứ thế vào thành?”
La Bồi Vân khẽ nhíu mày, lo lắng trong giây lát, lắc đầu nói: “Không vội, chờ Thường Nghĩa Thâm đi ra nhận đầu hàng rồi...”
“Hừ!”
Ông ta còn chưa dứt lời thì một tiếng cười lạnh truyền đến.
“Khỏi cần phí tâm, Thường Nghĩa Thâm ta cho dù sắp chết cũng sẽ không đầu hàng.”
Một người trung niên mặc áo bào đen xuất hiện ở trên cửa lầu, tóc tai bù xù giống như kẻ điên, trong tay cầm trường kiếm.
Thạch Hướng Dương ngoái đầu, đám người La Bồi Vân cũng đều ngẩng đầu lên.
“Thường huynh, huynh làm gì vậy?” Thạch Hướng Dương gấp giọng hô.
Thường Nghĩa Thâm giận dữ hét: “Thạch Hướng Dương, đồ nhát gan nhu nhược nhà ngươi, Thường mỗ nhân ta đúng là mắt mù, đã nhìn nhầm ngươi rồi.”
Thạch Hướng Dương xấu hổ cúi đầu.
Vẻ mặt La Bồi Vân âm u lạnh lẽo, lãnh đạm nói: “Thường Nghĩa Thâm, cổng thành đã mở, đại thế đã mất, ngươi còn muốn thế nào nữa?”