Chương 301: Sát chiêu (2)
Chương 301: Sát chiêu (2)
Thường Nghĩa Thâm ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi rút kiếm xuất vỏ, cười ha ha nói: “Ai làm người nấy chịu, Du Long ổ phản loạn đều là do một mình Thường Nghĩa Thâm ta sai sử, không liên quan đến kẻ khác.”
Hắn kề kiếm ở bên cổ, bỗng nhiên cứa mạnh một vòng.
Phụt!
Theo một dòng máu tươi phun mạnh ra, Thường Nghĩa Thâm rơi thẳng xuống từ trên cửa lầu. Ầm một tiếng, hắn ngã mạnh xuống đất, mặt hướng xuống, màu trắng trắng đỏ đỏ rơi vãi khắp đất.
“Thường huynh!”
Thạch Hướng Dương cất tiếng đau buồn gào thét.
Tình cảnh này không khỏi khiến mọi người xúc động.
Thường Nghĩa Thâm là cao thủ Ngũ Cầm cảnh, uy danh hiển hách, không ngờ lại tự sát như vậy.
Sắc mặt La Bồi Vân không đổi, khua tay nói: “Vào thành!”
Ông ta ra lệnh một tiếng.
Đại quân lập tức hành động, trùng trùng điệp điệp đi qua cầu treo, nối đuôi nhau tiến vào cổng thành.
Bên trong thành, toàn bộ phản quân quỳ trên mặt đất, vứt bỏ binh khí, hai tay ôm đầu.
Không ai phản kháng.
Cả đám phản tặc đều bó tay chịu trói.
Đại quân không chút gợn sóng tiếp quản huyện thành Khánh Quang.
“Bắt giữ toàn bộ phản tặc và nhốt vào đại lao, chờ đợi xử lý.”
La Bồi Vân mang người vào nha môn, chỉ huy đâu vào đấy.
Chưa đến nửa giờ, Thạch Hướng Dương cùng với người Du Long ổ bị tóm gọn toàn bộ, nhốt vào đại lao.
“Ngoại trừ thành viên nòng cốt của quân phản loạn ra thì còn có rất nhiều bạo dân cũng tham gia tạo phản. Số lượng bạo dân đông đảo, khả năng vượt quá 3 vạn người, lúc này bọn họ rải rác khắp các nơi trong thành.”
Một người quen thuộc tình huống bên trong thành báo cáo với đám người La Bồi Vân.
Người này vốn là nha dịch bên trong nha huyện, bởi vì chủ động đầu hàng Thạch Hướng Dương nên được miễn tội chết.
“Sau khi mấy vạn bạo dân vào thành thì đánh, đập, đoạt, giết. Bọn họ chiếm đoạt nhà dân của dân chúng trong thành, cướp bóc lương thực và tài vật, sát hại rất nhiều dân chúng vô tội.” Nha dịch cẩn thận bẩm báo.
Đám người La Bồi Vân thờ ơ lắng nghe.
Sau khi một huyện thành bị rơi vào tay giặc, toàn bộ thảm kịch có khả năng xảy ra gần như đều phát sinh trong huyện thành Khánh Quang.
Tham Lang dẫn dắt đám người Thạch Hướng Dương cùng với mấy vạn bạo dân công chiếm huyện thành Khánh Quang, sau đó giết thổ hào làm mạnh bản thân, chia tiền tài lương thực!
Dân chúng trong thành phải trải qua biết bao thảm kịch nhân gian, vượt quá sức tưởng tượng.
La Khắc Chiêu nghe vậy, mừng rỡ nói: “Cha, bạo dân không thể không quản, hài nhi lập tức dẫn binh đi bắt người.”
La Vân Cẩm cũng bước ra khỏi hàng nói: “Thúc phụ, cha, ta cũng đi!”
La Bồi Vân và La Triệu Đông liếc nhau.
Hai người bọn họ vô cùng rõ ràng, cái gọi là bắt bạo dân chỉ là một việc nhỏ, cướp sạch toàn thành trong quá trình bắt bạo dân mới là trọng điểm.
La Triệu Đông cười nói: “Hay là để bọn nhỏ đi chơi đùa đi.”
La Bồi Vân hơi chần chờ, gật đầu đáp: “Ừ, đi thôi.”
La Khắc Chiêu và La Vân Cẩm vui mừng quá đỗi, xoay người rời đi.
Đinh Chí Cương thấy vậy bèn nói: “Đại nhân, ta cũng đi hỗ trợ cho.”
La Bồi Vân cũng gật đầu.
Trong lòng Đinh Chí Cương mừng như điên, vội vàng đi theo.
Đám người Lư An Phủ thấy tình cảnh này, không khỏi lộ ra vẻ mặt ước ao.
“Giáo đầu, chúng ta...”
Mấy người Hoàng Đại Thuận cũng nóng nảy, người khác đều đi phát tài, bọn họ sao có thể không đi được.
Phương Tri Hành hơi im lặng, gật đầu nói: “Muốn đi thì đi thôi.”
Ba trăm Cung Binh nhất thời đều cười tươi như gia, gia nhập vào cuộc vận động khổng lồ cướp sạch khắp thành.
Trong lúc nhất thời toàn thành nổi lên rối loạn.
Bịch!
Cánh cửa của một nhà dân bị đá văng.
Bảy tám tên Bộ Binh xông vào trong sân.
“Các ngươi làm gì vậy?”
Một người người trung niên vóc dáng gầy yếu đi ra, theo sau là một phụ nhân và một bé trai.
“Bọn ta là quan sai, mau mau đưa hộ tịch của ngươi ra đây, tiếp thu kiểm tra.” Một Bộ Binh lớn tiếng quát.
Nam nhân gầy yếu ngây tại chỗ.
“Không lấy được hộ tịch thì chắc chắn ngươi là bạo dân rồi, giết!”
Đám Bộ Binh chen nhau xong lên chém nam nhân gầy yếu và đứa bé, xô đẩy phụ nhân kia tiến vào trong phòng.
Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết của nữ nhân.
Đêm dần khuya.
La Khắc Chiêu mang theo vài người cười ha ha đi vào trong một căn nhà to.
“Phủ đệ của thủ phủ huyện Khánh Quang, không tệ phết nhỉ.”
La Khắc Chiêu nhìn quanh trái phải.
Một thuộc hạ gào lên: “Nghe nói lúc phản tặc công thành, cả nhà thủ phủ đã sớm bỏ chạy mất dép rồi, không kịp mang đi rất nhiều tài vật trong nhà nữa.”
La Khắc Chiêu gật đầu nói: “Vậy các ngươi mau đi sưu tầm đi, để coi có thứ gì tốt.”
“Vâng!”
Một đám thuộc hạ vui vẻ tản ra bốn phía.
Lúc này, lại có hai Bộ Binh khiêng một cái bao tải chạy tới.
Bọn họ quỳ một chân trên đất nói: “Thống lĩnh, bọn ta bắt được một mỹ nhân hiến cho ngài này.”
“Ư ư ~”
Trong bao có người đang giãy dụa, phát sinh rên rỉ mơ hồ.
“Mỹ nhân?”