Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Thăng Cấp (3)

Chương 317: Thăng cấp (3) Chương 317: Thăng cấp (3)

Toàn bộ quá trình, Tế Cẩu không hề làm ra động tác nhảy nào, chợt nhìn là di chuyển qua đó, vô cùng đột ngột, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Không thể tưởng tượng nổi!

Phương Tri Hành không ngừng tặc lưỡi, than thở: "Bây giờ mày đã có chút bản lĩnh của huyết mạch cấp 3 nên có rồi."

Tế Cẩu cười ha ha: "Có kỹ năng bộc phát là Thúc Địa thì tao hoàn toàn có nắm chắc giết Đại Mãng cảnh ngay tức khắc."

Phương Tri Hành gật đầu nói: "Hiện tại mày trưởng thành nhanh, một ngày một dạng, thực lực của bản thân cũng sắp tiếp cận Đại Mãng cảnh sơ kỳ rồi."

Một người một chó có thu hoạch riêng nên tâm trạng tất nhiên rất sung sướng.

Một lát sau, Phương Tri Hành hong khô tóc, lần nữa chải vuốt rồi búi lại.

Sau đó cậu mặc y phục, thu dọn hành lý, mở miệng nói: "Đi, trả phòng thôi."

Tế Cẩu đột nhiên khẩn trương, sợ hãi nói: "Hay là chúng ta đi luôn đi."

Phương Tri Hành kinh ngạc: "Mày sợ Hoa Cô đến vậy à?"

Tế Cẩu sợ hãi nói: "Mày chưa nhìn thấy dáng vẻ Hoa Cô giết người đâu, tuyệt đối là nữ nhân biến thái."

Phương Tri Hành nhếch miệng lên, khinh thường: "Không phải mày là cao thủ tán gái à? Chẳng phải mày nói trên thế giới này không có cô em nào mà mày không tán được ư?"

Tế Cẩu không phục, nó kêu lên: "Mấy cô gái bình thường đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng Hoa Cô không phải là người thường!"

Phương Tri Hành hơi im lặng, sau đó cười nói: "Ngựa của tao còn ở chỗ của bà ta, cũng phải đi lấy lại chứ."

"Muốn đi thì mày đi đi."

Tế Cẩu đi ra ngoài, đánh chết cũng không muốn tiếp xúc với nữ nhân biến thái đó.

Phương Tri Hành cũng không miễn cưỡng nó, mà chỉ xem thường: "Nhát như chó, uổng phí cho 8 cái mạng."

Cậu bước ra khỏi lầu trúc, đi đến bên ngoài hàng rào rồi cất cao giọng: "Hoa Cô có ở đây không?"

Không bao lâu sau, phụ nữ xinh đẹp ló đầu ra từ cửa sổ của lầu 2, cười nói: "Dô, đây không phải là khách thuê trọ của ta à? Có việc gì ư?"

Phương Tri Hành cười nói: "Ta đến chào tạm biệt."

"Ngươi mới ở 7 ngày đã muốn đi rồi?" Hoa Cô kinh ngạc.

Phương Tri Hành gật đầu nói: "Ta đã hiểu rõ võ công, không cần phải bế quan nữa."

Hoa Cô hiểu ra, gật đầu nói: "Chúc mừng, ngựa của ngươi ở bên kia, tự đi dắt đi, ta sẽ không tiễn đâu."

Bà ta nói xong thì phất tay, rồi thu người trở lại.

Khoảnh khắc bà ta xoay người, hai mắt của Phương Tri Hành trở nên đỏ như máu, vô cùng yêu dị.

Nhưng sau đó, màu đỏ trong hai mắt cậu dần biến mất, cứ như chưa từng đỏ lên.

Phương Tri Hành suy nghĩ rồi đi dắt ngựa, cưỡi ngựa rời đi.

Tế Cẩu chạy đến, hỏi: "Thế nào rồi?"

Phương Tri Hành trầm ngâm rồi nói: "Tao mở mắt nhìn rồi, khí huyết trên thân bà ta bình thường không có gì lạ cả, chỉ là một người thường thôi."

"Hả?"

Tế Cẩu ngạc nhiên khó hiểu, không tin được: "Sao có thể vậy được?"

Chợt nó nghĩ đến điều gì đó, vẻ sợ hãi nói: "Lẽ nào bà ta là yêu ma?"

Phương Tri Hành hỏi ngược lại: "Lúc bà ta giết người có biến thân không?"

Tế Cẩu lắc đầu nói: "Không có, lúc bà ta giết người vẫn duy trì dáng vẻ của Hoa Cô."

"Ừm, vậy thì đúng rồi."

Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra, quả quyết nói: "Hoa Cô là cao thủ, bà ta có thể khống chế cường độ tản ra của khí huyết trên người, hiểu cách làm thế nào để che giấu khí tức của bản thân."

Tế Cẩu tặc lưỡi nói: "Người đàn bà này rốt cuộc là ai chứ?"

Phương Tri Hành nhìn quanh thôn hoa Hạnh, than thở: "Xem ra nơi này yên tĩnh lại hài hòa, không phải là không có nguyên nhân."

Một người một chó đi ra khỏi thôn hoa Hạnh.

Lúc này, Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy lão hán để râu trắng 7 ngày trước.

Lão vẫn ngồi trên nham thạch như thường, bắt chéo 2 chân, thản nhiên hút thuốc lá.

Lão hán nhìn thấy Phương Tri Hành, trong mắt lóe ra dị sắc.

Trong nháy mắt, soạt!

Phương Tri Hành đột nhiên tung người xuống ngựa, vọt đến trước mặt lão hán, vỗ tay lên sau đầu của lão.

Cả người lão hán cứng đờ, vô ý thức nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Qua một lát, lão mở mắt ra nhìn thì Phương Tri Hành chậm rãi dời tay đi.

"Ngươi, ngươi làm gì vậy?" Lão hán thấp thỏm lo âu, chần chờ nói.

Biểu cảm trên mặt Phương Tri Hành lạnh lùng, hờ hững nói: "Ta cho ngươi một cơ hội thành thật khai báo, tại sao ngươi lại dẫn ta đến chỗ của Hoa Cô?"

"Ai, ai dẫn ngươi chứ?"

Lão hán khẩn trương, đứng dậy muốn rời đi.

Thì một thanh đao chặn ở phía sau lão.

Phương Tri Hành rút đao ra khỏi vỏ, bảo đao cấp 2 sắc bén bức người, hàn ý xuyên thấu qua da thịt, thẩm thấu đến phần lưng của lão hán khiến lão rùng mình, nổi da gà.

Phương Tri Hành lãnh đạm nói: "Ngươi muốn chết à?"

Lão hán nuốt nước bọt ừng ực, run giọng nói: "Ta phụng mệnh lệnh của Nguyễn công tử Kính Thủy sơn trang, bất kể là ai đi ngang qua thôn hoa Hạnh, mặc kệ người đấy có mục đích gì đều phải dẫn bọn họ đi tìm Hoa Cô."
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0