Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 318 - Chương 318: Ổ Nghiện

Chương 318: Ổ nghiện Chương 318: Ổ nghiện

Phương Tri Hành trừng mắt hỏi: "Tìm Hoa Cô làm gì?"

Lão hán lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ cho lắm, nhưng nói thật, ta cảm giác Hoa Cô là người rất nguy hiểm."

Phương Tri Hành ồ lên một tiếng: "Nói như thế nào nhỉ?"

Lão hán đáp lại: "Người bị ta dẫn đến tìm Hoa Cô, 10 người thì hết 9 người không ra khỏi thôn hoa Hạnh được nữa, sống không thấy người, chết không thấy xác."

Hô hấp của Phương Tri Hành không khỏi ngưng trệ.

Cậu chậm rãi thu đao lại, trầm ngâm nói: "Nguyễn công tử vẫn luôn ở trong Kính Thủy sơn trang à?"

Lão hán gật đầu nói: "Mấy ngày qua hắn luôn ở đấy, mấy ngày trước ta còn gặp hắn."

“Hử, ngươi gặp Nguyễn công tử rồi?”

Đôi mắt Phương Tri Hành sáng lên, tràn đầy hứng thú ngay lập tức: “Hắn là người như thế nào, võ công cao không?”

Cậu vừa dứt lời!

Tinh thần Tế Cẩu lập tức căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Tri Hành.

Nó vừa nghe thấy Phương Tri Hành hỏi thăm chi tiết về người nào đó...

Là trong lòng quan tâm đến ngay.

Cũng hết cách.

Nó hiểu Phương Tri Hành quá mà, vừa nhấc mông đã biết vừa ỉa cớt gì.

Chọc vào loại tiểu nhân có thù tất báo như Phương Tri Hành, chưa từng ai có quả ngọt hết.

Thứ chó như cậu vẫn là bản tính này thôi.

Lão hán trả lời: “Nguyễn công tử à, là người cực kỳ hào sảng, làm việc cho hắn được thưởng rất nhiều, hơn nữa võ công của hắn cũng rất cao.

Phương Tri Hành cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc là cao cỡ nào?”

Lão hán giơ tay chỉ lên trời: “Dù sao thì cũng là cao cực kỳ cao, dăm ba người mà còn không đánh lại hắn.”

Phương Tri Hành hiểu ra, gật đầu: “Ông đi đi.”

Lão hán cất bước chạy nhanh như được ân xá.

Đột nhiên hai mắt Phương Tri Hành đỏ ngầu, nhìn xung quanh rồi thân hình nhoáng lên, bắt kịp lão hán, tung một chưởng lên lưng ông ta.

[Kỹ năng bộc phát: Thiên Sát Chưởng]

Toàn thân lão hán chấn động mãnh liệt, cơ thể văng ra ngoài, bay về phía gần rãnh thoát nước.

Bộp!

Cả người lão hán nổ tung, máu thịt văng tứ tung hóa thành một đống sương máu sền sệt, đang hòa tan vào rãnh thoát nước.

Tế Cẩu thấy cảnh này, giật mình nói: “Sao lại giết ông ta, ông ấy chỉ là một người bình thường thôi mà?”

Màu đỏ trong mắt Phương Tri Hành dần rút đi, trả lời: “Rõ ràng ông ta biết Hoa Cô kia rất nguy hiểm, nhưng vẫn dụ dỗ từng người qua đường, từng người từng người một đi đến đó, chẳng lẽ không nên giết người như vậy à?”

Tế Cẩu không còn gì để nói.

Thực ra trong mắt nó, lão hán đó rất vô tội, ông ta chỉ đang làm việc để kiếm tiền thôi, chắc hẳn đầu sỏ gây tội là cái tên Nguyễn công tử kia.

Nhưng Phương Tri Hành lại đối xử bình đẳng, lão hán đó là đồng lõa, nên bị giết.

Phương Tri Hành quay lại, xoay người lên ngựa.

“Ha!”

Vó ngựa lao nhanh, nhanh chóng vượt qua rừng cây hạnh.

Tế Cẩu chạy như điên theo sau, mắt nhìn hướng đi, truyền âm đến: “Mày muốn đi đâu?”

Phương Tri Hành trả lời: “Trước tiên đến doanh trại đã.”

“Đến doanh trại làm gì?”

Tế Cẩu cầm lòng không đặng mà giật mình, ngạc nhiên nói: “Chắc không phải đâu ha, chẳng lẽ mày tính đi trả thù tên Nguyễn công tử kia à?”

Phương Tri Hành đáp: “Phải xem tình huống thế nào đã rồi nói tiếp.”

Tế Cẩu không nhịn được mà nhắc nhở: “Ít nhiều gì Nguyễn gia cũng là một tiểu môn phiệt. Không cần biết môn phiệt đó lớn hay nhỏ, nhưng đó cũng vẫn là môn phiệt hàng thật giá thật. Không phải chỗ mày muốn chọc đến là chọc được đâu.”

Phương Tri Hành ngoảnh mặt làm ngơ, dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến tao.

Tế Cẩu thấy vậy, tặc lưỡi nói: “Lần này mày đã tăng bao nhiêu cấp, mạnh đến cỡ nào rồi, mà dám không để tiểu môn phiệt vào mắt hả?”

Phương Tri Hành cạn lời: “Mắt chó nào của mày thấy tao không để môn phiệt vào mắt thế? Tao chỉ đi điều tra chút thôi, cũng có nói là nhất nhất phải giết người đâu.”

“Đệch mẹ bớt sủa!”

Tế Cẩu hừ lạnh: “Nếu đổi lại là lúc trước, thằng nhóc mày vừa ngửi thấy có mùi nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là sai tao đi điều tra, mày thì trốn xa được bao nhiêu thì trốn.”

Phương Tri Hành liếc Tế Cẩu, khinh thường nói: “Thế rốt cuộc là mày có tám cái mạng, hay tao có tám cái hả? Sao mạng của mày càng ngày càng nhiều mà gan lại càng ngày càng nhỏ thế hả?”

Tế Cẩu trợn ngược hai mắt lên, nét mặt nghiêm túc nói: “Tao nói trước rồi đó, nếu mày đi trêu chọc tên Nguyễn công tử kia thì tao tuyệt đối không liều mạng cùng mày đâu!”

“Xùy, tùy mày thôi!”

Phương Tri Hành lắc đầu khinh miệt.

Lát sau, hai người quay về doanh trại.

Phương Tri Hành đi vào một tiệm cơm.

“Khách quan, mời ngồi bên này.” Tiểu nhị khách điếm nhiệt tình chào mời.

Phương Tri Hành chọn một bàn rồi ngồi xuống, chọn ít món ăn và rượu nhắm, ngay sau đó hỏi thăm tiểu nhị: “Tiểu nhị, ta nghe người ta đồn rằng Kính Thủy sơn trang có một Nguyễn công tử, người này cực kỳ hào sảng, thích dùng võ kết bạn, có phải thật không?”

Tiểu nhị khách điếm giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Vị Nguyễn công tử kia nức tiếng xa gần. Người này nhiệt tình vì lợi ích chung, thích làm việc thiện. Lại còn thích kết giao với anh hùng hảo hán khắp nơi, nổi tiếng là người hào hiệp.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0