Chương 319: Ổ nghiện (2)
Chương 319: Ổ nghiện (2)
Phương Tri Hành hỏi: “Hắn tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, tu vi ra sao?”
Tiểu nhị khách điếm trả lời: “Đại danh là Nguyễn Ứng Thần, hắn chưa đủ 25 tuổi. Còn tu vi à, nghe nói hắn là cao thủ Ngũ Cầm cảnh.”
Phương Tri Hành hiểu ra, tiếp tục hỏi: “Hắn có địa vị gì trong Nguyễn gia?”
Tiểu nhị khách điếm xua tay nói: “Cái này thì ta không biết rõ, có người nói hắn ở dòng chính của Nguyễn gia, nhưng cũng có người nói hắn chỉ là con riêng.”
Phương Tri Hành móc một ít tiền lẻ trong túi ra nhét vào trong túi tiểu nhị, hỏi: “Trong doanh trại thì sao? Ai hiểu về vị Nguyễn công tử này nhất?”
Tiểu nhị cẩn thận nghĩ nghĩ, chợt hắn vỗ đùi nói: “Trong doanh trại có một kẻ chuyên đi bợ đỡ, mọi người gọi là lão Vu. Vợ lão này làm người hầu ở Kính Thủy sơn trang, chắc chắn là lão biết chút chuyện trong đó.”
Ngay sau đó Phương Tri Hành phân phó: “Ngươi đi mời lão Vu tới đây, ta mời lão uống rượu.”
Tiểu nhị cầm tiền thưởng, vui vẻ đi làm việc.
Một lát sau, hắn gọi lão Vu tới, lão Vu là một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu có vẻ sương gió, bộ râu không dài, nhưng cạnh khóe miệng có một nốt ruồi đen, trong nốt ruồi lại mọc một sợi râu cực kỳ dài.
Lão Vu cười ha ha ngồi xuống, quá ba tuần rượu, trên mặt lão đã đỏ bừng, cẩn thận nói: “Nguyễn Ứng Thần là tộc nhân dòng bên của Nguyễn gia tiểu môn phiệt. Hơn nữa nhân khẩu dòng bên này điêu tàn, hình như chỉ còn mỗi mình hắn là độc đinh.”
“Độc đinh?”
Phương Tri Hành nghe thế thì trầm ngâm, cảm thấy kỳ lạ: “Kính Thủy sơn trang là nơi tránh nóng của Nguyễn gia. Nếu Nguyễn Ứng Thần vẫn luôn sống ở đó, vậy chắc là quan hệ giữa hắn với tông tộc cực kỳ tốt nhỉ?”
Lão Vu cười nói: “Vợ ta có từng nhắc đến, Nguyễn công tử không thường lui tới dòng chính. Kính Thủy sơn trang là do phụ thân Nguyễn công tử tu sửa, không liên quan gì đến dòng chính.”
Không hay lui tới...
Thích quảng giao với bạn bè trên giang hồ...
Phương Tri Hành nhạy bén nắm lấy mấy câu mấu chốt này, chợt nói: “Võ công của Nguyễn Ứng Thần mạnh cỡ nào?”
Lão Vu cười nói: “Nghe vợ ta nói, nàng từng nghe mấy nhân sĩ giang hồ hay ra vào sơn trang nghị luận là tu vi của Nguyễn công tử đã đạt đến Nhị Cầm cảnh, giỏi lắm đó.”
Phương Tri Hành nhướn mày, cuối cùng hỏi thêm: “Vậy trong Kính Thủy sơn trang, ngoại trừ Nguyễn Ứng Thần ra thì còn cao thủ nào nữa không? Ví dụ như người có võ công cao cường hơn Nguyễn Ứng Thần chẳng hạn?”
Lão Vu lắc đầu nói: “Cái này thì khó mà nói, Kính Thủy sơn trang thường xuyên có rất nhiều nhân sĩ võ lâm ra vào tới lui, hình như ai ai cũng có lai lịch rất lớn.”
Phương Tri Hành đã hiểu, cậu lấy một ít tiền ra ném cho lão Vu, đuổi lão đi.
Sau khi ăn uống no say, Phương Tri Hành đứng dậy, đi ra khỏi doanh trại rồi tới bến đò.
Tế Cẩu thấy thế, lặng lẽ nói: “Mày vẫn muốn đến Kính Thủy sơn trang à?”
Phương Tri Hành không thèm quay đầu lại: “Nếu mày sợ, thì đợi tao ở đây đi.”
Tế Cẩu kêu lên: “Ai sợ? Tao chỉ không muốn gây chuyện thôi.”
Một người một chó leo lên một con thuyền có mái che, đi chầm chậm ra giữa hồ.
Trời xế chiều, ánh sáng chói lọi, mặt hồ như gương.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn một hòn đảo ở phía xa xa, có thể thấy mơ hồ trên đảo có núi đá san sát, địa hình có phần hơi phức tạp.
Lát sau, thuyền có mái che đã nhanh chóng cập bờ.
Phương Tri Hành ngửa đầu lên nhìn, phát hiện ra ngay một vách núi dựng đứng ở phía trước.
Ngay trên vách đá cheo leo kia có một tòa nhà to lớn.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu lên bờ, đi về phía trước men theo một con đường nhỏ.
Đường nhỏ này thông về hướng tay phải, càng đi tới thì khoảng cách tới tòa nhà trên vách đá kia lại càng xa.
Cứ đi cứ đi…
Phương Tri Hành nhảy lên một miếng nham thạch nhìn khắp xung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra vách núi là một sườn dốc kéo dài về phía bên phải.
Nói cách khác, đáy dốc ở phía tay phải.
Một người một chó không cần truyền âm, thong dong đi về phía trước.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một khúc cua nghiêng lên trên.
Ngay tại khúc cua có hai thanh niên, hình như họ đang phơi nắng.
Bọn họ cầm một loại lá cây xanh biếc trong tay, thỉnh thoảng xé một miếng ra nhét vào miệng rồi nhai nhai liên tục, trên miệng toàn là nước bọt.
Phương Tri Hành xem tình hình để nói chuyện, hai mắt híp lại.
Tế Cẩu cũng nhìn ra vẻ kỳ lạ, truyền âm đến: “Hai người này bị sao vậy? Dáng vẻ cứ lơ mơ mơ màng như mới uống say vậy.”
Phương Tri Hành gật đầu: “Nhìn cho kỹ kìa, con ngươi của bọn họ giãn to, thở gấp, tinh thần không tỉnh táo, rõ ràng là đang phê.”
“Cái lá bọn họ ăn không phải là…”
Tế Cẩu tỉnh ra.
Phương Tri Hành chậm rãi đi về phía trước.
Hai thanh niên trợn mắt lên, uể oải hỏi: “Ngươi là ai vậy, tới đây làm gì?”
Phương Tri Hành trả lời: “Ta là người tập võ, đặc biệt tới đây để thăm hỏi Nguyễn công tử, muốn dùng võ kết bạn.”