Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 320 - Chương 320: Ổ Nghiện (3)

Chương 320: Ổ nghiện (3) Chương 320: Ổ nghiện (3)

Một thanh niên đứng lên, cười ha hả đáp: “A, ngươi cũng đến đây xin cơm ăn đúng không?”

Xin cơm?

Phương Tri Hành và Tế Cẩu không khỏi nhìn nhau.

Thanh niên vẫy vẫy tay, nói: “Đi nào, ta dẫn đường cho ngươi.”

Một người một chó thấy thế nên không hỏi nhiều nữa, phối hợp đi theo.

Trên sườn dốc có một con đường lát đá xanh, uốn lượn kéo dài chín quẹo mười tám rẽ.

Trên đường đi bọn họ cua quẹo liên tục, sau khi leo lên một bậc thềm, vừa ngẩng đầu lên nhìn…

Ngay lập tức, Phương Tri Hành nhìn thấy một tòa sơn trang có không khí sâm nghiêm, lầu các san sát, thủy tạ ca đài, xà nhà chạm trổ đại bàng, là một tòa kiến trúc bằng gốc cực kỳ lộng lẫy.

Cổng chính đang mở rộng.

Thanh niên đưa Phương Tri Hành đi thẳng qua cổng chính, vòng qua bức bình phong chấn trạch đi vào trong, họ nhanh chóng bước vào một hành lang thật dài.

“A ha ha!”

“Đáng ghét ghê!”

Đột nhiên trong căn phòng nào đó phát ra tiếng nam nữ cười đùa vui chơi ầm ĩ.

Phương Tri Hành nhìn thấy một cửa sổ đang mở, lúc đi ngang qua có liếc mắt vào trong phòng, đồng tử không khỏi trợn to lên.

Trong phòng có hai nam ba nữ đang quần áo không ngay ngắn, đang làm chuyện xấu hổ phịch nhau, khó mà miêu tả hết.

Thanh niên đã tập mãi thành quen cảnh này rồi, nhắm mắt làm ngơ.

Tế Cẩu truyền âm đến: “Đậu xanh rau muống, hình như cái chỗ Kính Thủy sơn trang này là một ổ mại dâm á!”

Phương Tri Hành nhíu mày đáp: “Sơn trang thành lập trên một hòn đảo hoang, lại còn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Muốn làm gì trong này cũng được, vô pháp vô thiên.”

Tế Cẩu rất tán thành, trầm giọng nói: “Xem ra Nguyễn Ứng Thần này không phải thứ gì tốt đâu.”

Không lâu sau, bọn họ lại đi ngang qua một căn phòng, bên tai nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết.

Cửa phòng đang khép hờ.

Phương Tri Hành nghiêng đầu ghé mắt xem qua, đồng tử co lại.

Cậu thấy một nữ nhân nằm sấp trên bàn, bờ lưng trắng như tuyết lộ ra ngoài hết.

Lúc này có một nam nhân lỗ mãng tóc tai bù xù đang cầm đao trên tay, rạch từng đường trên lưng cô.

Bờ lưng trắng như tuyết kia trở thành máu me đầm đìa đến mức không đành lòng nhìn thẳng.

Bỗng nhiên tên nam nhân lỗ mãng kia nhận ra ánh mắt của Phương Tri Hành, hắn nghiêng đầu qua, hất tóc lên.

Lúc hất tóc lên làm khuôn mặt hắn lộ ra, là một gương mặt đã bị bỏng nghiêm trọng, xấu xí, dữ tợn, khủng bố đến không thể miêu tả.

Nam nhân lỗ mãng lạnh lùng trợn mắt trừng Phương Tri Hành, sau đó hắn lại cúi xuống tiếp tục rạch đao trên lưng nữ nhân.

Phương Tri Hành thấy tình hình này, không nói nổi câu nào.

“A, ngươi vẫn giữ được bình thản nhỉ.”

Người thanh niên dẫn đường kia quay đầu lại, thấy vậy thì kinh ngạc không thôi, cười ha ha nói: “Những người tới đây, phàm là gặp phải tình huống thế này đều không khỏi ngạc nhiên mãi thôi, rồi có vô số nghi vấn, sao ngươi không hỏi gì cả?”

Phương Tri Hành trả lời: “Ta từng lăn lộn trong một tiểu môn phiệt rồi, cũng từng được mở mang tầm mắt, nên không còn thấy kinh ngạc nữa.”

Thanh niên giật mình: “Thì ra huynh đệ cũng là người đã chứng kiến việc đời, thất kính thất kính.”

Không lâu sau, bọn họ đi đến trước một cánh cửa lớn.

Bên trong cánh cửa tỏa ra mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi.

“Ngươi đứng đây chờ, ta vào trong bẩm báo.” Thanh niên phẩy phẩy tay ra hiệu dừng bước, tiếp theo hắn cất bước vào cửa.

Phương Tri Hành đứng bất động, đưa mắt ra hiệu cho Tế Cẩu.

Tế Cẩu ngầm hiểu, nó ngóc đầu lên hít hít trong không khí, lắc đầu nói: “Mùi rượu nồng quá át hết những mùi khác, tao không ngửi được gì.”

Phương Tri Hành đã hiểu.

Chờ mất một lát, thanh niên quay lại cười nói: “Đi vào đi, đúng lúc công tử có thời gian rảnh, có thể gặp ngươi.”

Phương Tri Hành lập tức bước qua cửa, đầu tiên là đi ngang qua một cái mành che.

Ngay sau đó!

Một ao rượu to lớn rộng rãi đập ngay vào mắt.

Cái ao rượu đó lớn như một hồ bơi vậy, trong hồ đựng đầy rượu gạo lên men màu xanh biếc.

Có bốn mỹ nhân trẻ tuổi chiếm cứ bốn góc ao rượu. Bọn họ không một mảnh áo che thân, thân hình bốc lửa tỏa ra hơi thở gọi mời quyến rũ, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hai bên ao rượu bày mấy cái bàn.

Phía sau mỗi một cái bàn đều có một nhân vật uy phong lẫm liệt đang ngồi, có cả nam cả nữ.

Có nhân sĩ cử chỉ nho nhã trôi chảy, cũng có hạng người dã nam đáng ghét.

Có lão giả bộ râu hoa râm, cũng có người trẻ tuổi mặt non choẹt.

Cách ao rượu 7 8 mét có một chỗ ngồi lót một tấm da hổ lớn.

Giờ phút này, trên ghế có một người trẻ tuổi đang nằm nghiêng, bên cạnh có sáu mỹ nhân vây quanh hắn. Có người đấm lưng bóp vai cho hắn, có người đút hắn ăn uống, tự do tự tại.

Khung cảnh này!

Tế Cẩu chậc lưỡi nói: “Mẹ ơi, đây không phải là hồ rượu rừng thịt sao?”

Khóe miệng Phương Tri Hành co giật, thở dài: “Đối với chúng ta mà nói, hồ rượu rừng thịt đã từng chỉ là thành ngữ trong sách vở. Không ngờ trong hiện thực lại có người được trải qua quãng thời gian thoải mái như vậy mỗi ngày.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0