Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Cửu Ngưu

Chương 321: Cửu Ngưu Chương 321: Cửu Ngưu

Tế Cẩu chậc chậc cảm thán: “Mẹ nó mục nát vãi, xa hoa dâm dật. Chắc đây mới là cuộc sống hằng ngày của đám đệ tử môn phiệt nhỉ?”

Nó nói tới chỗ này lại nhớ tới đám người La Bồi Vân, tiếp tục chậc lưỡi nói: “So sánh với nhau, ngược lại La gia hiền lành dễ thân hơn, ít nhất không mục nát trắng trợn thế này.”

Phương Tri Hành hít sâu, chắp tay với người trẻ tuổi kia rồi nói: “Bỉ nhân Trương Trường Kích, bái kiến Nguyễn công tử.”

“???”

Tế Cẩu đạp đạp Phương Tri Hành, nổi giận kêu lên: “Mẹ nó sao mày lại dùng tên tao?”

Phương Tri Hành nhếch miệng lên, không đáp lời nó.

Nguyễn Ứng Thần chậm rãi ngồi dậy đánh giá cậu vài lần, cười nói: “Trương huynh là nhân sĩ từ đâu tới, sư thừa là người thế nào?”

Phương Tri Hành liền nói: “Bỉ nhân đến từ trấn Xích Châu, từng ở trong Thất Sát sơn trang một thời gian.”

“Thất Sát sơn trang?”

Nguyễn Ứng Thần nhíu mày, nét mặt như xa lạ.

Lúc này, có một tên tráng hán râu ria xồm xoàm nhắc nhở: “Công tử, chính là Thất Sát sơn trang của Hoàng Minh Hạo. Nhưng mà trước đây không lâu, ta có nghe thấy một tin đồn rằng Thất Sát sơn trang đã bị người ta tiêu diệt, nhưng không biết thực hư thế nào.”

Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Quả thật có chuyện này, Thất Sát sơn trang đã không còn tồn tại nữa.”

Nguyễn Ứng Thần nghe vậy, ồ lên kinh ngạc: “Mười năm trước Hoàng Minh Hạo đã tấn thăng đến Nhất Cầm cảnh rồi đúng không, ông ta cũng bị giết rồi à?”

Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Đúng thế.”

Nguyễn Ứng Thần thấy tò mò hỏi: “Ai giết ông ta thế?”

“Ta cũng không rõ lắm.”

Phương Tri Hành lại nói: “Lúc Hoàng Minh Hạo bị giết thì ta không có ở đó, chỉ nghe hương thân trên trên trấn nói ông ta chết rất thảm.”

Tráng hán râu ria xồm xoàm mở miệng nói: “Ta nghe nói có một cao thủ tên là Phương Tri Hành đã giết Hoàng Minh Hạo.”

“Phương Tri Hành là tên nào nữa?” Nguyễn Ứng Thần nghi ngờ hỏi.

“Không biết.”

Tráng hán râu ria xồm xoàm xòe tay nói: “Dạo này loạn thế xuất anh hùng, lúc nào cũng có thể có một cao thủ giang hồ nhảy ra thôi, chả ai từng nghe nói về danh hào của người ta cả.”

Nguyễn Ứng Thần gật đầu, chợt không còn hứng thú chuyện này nữa, cười hỏi Phương Tri Hành: “Ngươi thì sao, ngươi luyện võ công gì?”

Phương Tri Hành giơ bàn tay lên chưởng xuống, trả lời: “Thất Sát chưởng.”

Nguyễn Ứng Thần hơi híp mắt lại, hỏi: “Bên người ngươi có mang theo trọng đao, chắc hẳn ngươi cũng hiểu đao pháp?”

Phương Tri Hành trả lời: “Phụ thân ta là người quen cũ của “Hồng Mao Đao” Lý Phong Đăng, cho nên ta may mắn được đi theo Lý Phong Đăng, học sương sương chút đao pháp của ông ta.”

“Lý Phong Đăng, hừm, cũng không phải hạng người vô danh.”

Nguyễn Ứng Thần đã hiểu rõ, nghiêng đầu nhìn sang một thanh niên mặc quần áo sặc sỡ, cười nói: “Trương Tử Liêm, ngươi cũng có họ Trương, hay là ngươi chạy ra múa hai phát với Trương Trường Kích đi?”

Khuôn mặt thanh niên kia vẫn luôn toét miệng ra cười, vẻ mặt phê pha, nét mặt xem thường tất cả mọi người.

Hắn nghe vậy thì vứt chén rượu trong tay đi, đứng lên chà xát hai tay, khinh miệt cười lạnh: “Thất Sát chưởng chỉ là võ công hạng ba, chắc chắn kém xa Hắc Phong chưởng của ta.”

Phương Tri Hành không có biểu cảm gì, triển khai tư thế, đáp lời: “Công pháp cũng do người luyện nữa. Cho dù công pháp tốt mà người không tốt thì chẳng có ý nghĩa gì.”

“Đánh rắm!”

Trương Tử Liêm giận tím mặt, giậm chân, bắp thịt cả người rung lên, cơ thể nở rộng hơn một vòng.

Hắn nhảy lên vọt tới, tay phải chấn động răng rắc, mu bàn tay xuất hiện một tầng khí màu đen mơ hồ, bay thẳng tới chỗ Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành lùi về phía sau nửa bước, tránh khỏi chưởng phong của Trương Tử Liêm, thuận thế chưởng một phát lên vùng xương sườn của hắn.

Bộp!

Trương Tử Liêm bay thẳng ra ngoài, đâm sầm vào một cây cột cực lớn ở gần đó, cơ thể rớt xuống như bao tải bị quăng đi.

“Khục!”

Trương Tử Liêm ngẩng đầu lên, đột ngột phun ra một ngụm máu, tầm nhìn biến thành màu đen.

Hắn cố gắng đứng lên, nhưng chẳng hiểu tại sao mà hắn không thể cảm nhận được nửa thân dưới của mình nữa.

“Xương cột sống của ta bị gãy rồi?!”

Trương Tử Liêm lập tức sợ hãi tới bay màu, khó mà tin nổi.

Hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn Phương Tri Hành, mặt tỏ vẻ như gặp phải quỷ thần, sợ hãi nói: “Ngươi đã phế ta ư?”

Phương Tri Hành thản nhiên cười: “Ta không cố ý, là ngươi gà quá mà. Có ai ngờ một chưởng ba phần lực của ta thôi mà đã đánh ngươi tàn phế luôn rồi đâu.”

Câu này nghe cứ như giết người giết cả lòng người.

“Phốc!”

Trương Tử Liêm lại phun máu, đầu nghẹo qua ngất đi.

Nguyễn Ứng Thần ngồi thẳng người lên, ánh mắt tỏa sáng.

Nét mặt những người khác nghiêm túc lại, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Phương Tri Hành.

Trương Tử Liêm không phải võ giả bình thường, hắn là Đại Mãng cảnh viên mãn, hơn nữa lại là tuổi trẻ khí thịnh, tất nhiên có tiền vốn để phách lối.

Ai mà ngờ…

“Ha ha ha, tốt!”

Nguyễn Ứng Thần cực kỳ vui vẻ, đứng dậy vỗ tay cười nói: “Người mạnh tự khắc có người mạnh hơn. Trương Tử Liêm bất cẩn quá, là do hắn không hiểu núi cao còn có núi cao hơn.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0