Chương 325: Dắt chó đi dạo (2)
Chương 325: Dắt chó đi dạo (2)
Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Nếu mày là Nguyễn Ứng Thần, mày có giao du với những người trong giang hồ có lai lịch không rõ ràng không?”
Tế Cẩu ngẩn người, nó suy nghĩ kỹ lại thì phát hiện chuyện này có vấn đề lớn.
Một người bình thường ra ngoài chơi gái, đa phần sẽ ra mấy tiệm cắt tóc gội đầu hay mấy quán KTV tay vịn để tìm.
Một kẻ có tiền có quyền ra ngoài chơi gái thì sẽ bỏ ra tí tiền vào các club hay hội sở cao cấp, chơi đùa với toàn là người mẫu trẻ, tiếp viên hàng không, gái bao cao cấp...vân vân
Người không cùng đẳng cấp, gần như không có cơ hội gặp nhau.
Tế Cẩu không khỏi do dự nói: “Nguyễn Ứng Thần thuộc tầng lớp quý tộc, cao cao tại thượng. Đám giang hồ kia tầm thường chẳng có tài cán gì, thấp kém hèn mọn.
Trong tình huống bình thường, theo lý mà nói, những người không cùng đẳng cấp rất khó chơi chung với nhau, nhưng cũng không loại trừ chuyện Nguyễn Ứng Thần khác người, cứ thích kết giao với loại người này.”
Phương Tri Hành lắc đầu trả lời: “Không, tao từng quan sát kỹ Nguyễn Ứng Thần, khi hắn nhắc đến thân phận đệ tử môn phiệt của bản thân thì không hề che giấu sự kiêu ngạo và tự mãn trên khuôn mặt.”
Tế Cẩu suy nghĩ lại, kinh ngạc thốt lên: “Ý mày là Nguyễn Ứng Thần kết giao rộng rãi với bằng hữu giang hồ, có ý đồ riêng?”
“Ừ!”
Phương Tri Hành phân tích: “Chúng ta đang sống trong thế giới võ cổ, quan hệ giữa những người nơi này chủ yếu có hai loại: thứ nhất là huyết mạch gia tộc, thứ hai là thứ bậc trên dưới, hơn nữa cấp bậc nghiêm ngặt, lễ không xuống đến thứ dân, hình không lên tới đại phu.
Thử hỏi sao một tên quý tộc có thể chân thành kết bạn với một đám tiện dân được?”
Nghe thấy lời này, Tế Cẩu chợt nhớ đến một người đã chết, gật đầu đồng ý: “Nguyễn Ứng Thần chẳng qua chỉ là một La Khắc Chiêu khác, chắc chắn hắn không có ý tốt, nhưng chúng ta điều tra hắn thế nào đây?”
Một lát sau…
Mặt trời dần lặn về phía tây, tà dương đỏ như máu.
Phương Tri Hành suy nghĩ rồi đứng dậy, tìm một sợi dây thừng, buộc một vòng ở một đầu.
“Tế Cẩu, lại đây.” Cậu gọi một tiếng.
“Làm gì?”
Tế Cẩu đến gần, tò mò nhìn sợi dây thừng.
Phương Tri Hành cúi xuống, cầm sợi dây thừng, định tròng vào cổ Tế Cẩu.
“Mày làm gì vậy?”
Tế Cẩu hoảng hốt, lùi mạnh về sau, vô cùng kháng cự.
Phương Tri Hành tươi cười rạng rỡ nói: “Tao muốn ra ngoài tra xét toàn bộ sơn trang, để không khiến người khác nghi ngờ, mày chịu ấm ức chút đi.”
Tế Cẩu gào lên : “Ấm ức gì chứ, sao mày không chịu ấm ức chút đi?”
Phương Tri Hành cười ôn hòa: “Mày đừng kích động mà, diễn một lát thôi.”
“Đéo diễn, tao thật sự không diễn được đâu!”
Tế Cẩu giãy giụa dữ dội, nhe răng cắn dây thừng.
Sau đó, Phương Tri Hành không hề nói một lời, nhanh tay lẹ mắt, quăng sợi dây thừng tròng vào cổ Tế Cẩu.
Tế Cẩu nổi trận lôi đình, gào lên: “Phương Tri Hành, ông nội mày!”
Phương Tri Hành vội vàng an ủi: “Chỉ lần này thôi, lần sau có thức ăn ngon thì tao cho mày ăn hết.”
“Cút mẹ mày đi!” Tế Cẩu thà chết không chịu.
Một lát sau…
Phương Tri Hành đẩy cửa bước ra, cậu vô cùng đắc ý cầm một sợi dây thừng.
Tế Cẩu vẻ mặt hung dữ đi trước.
Một thị nữ bước đến, cười nói: “Trương đại hiệp, ngài đi đâu vậy?”
Phương Tri Hành cười đáp: “Dắt chó đi dạo xung quanh một vòng.”
Thị nữ hiểu ra.
Sau đó, Phương Tri Hành ung dung đi lại trong sơn trang, cho dù ai hỏi thì cậu cũng nói mình dắt chó đi dạo.
Người khác cũng chẳng nói gì, cũng không thể cấm người khác dắt chó đi dạo đúng không.
Không lâu sau, hai người đi trên một hành lang dài, khi bọn họ đi ngang qua ngã rẽ, một người đi đến từ phía đối diện, chính là tráng hán râu ria xồm xoàm kia.
“Trương huynh?”
Tráng hán trái ôm phải ấp, ôm hai nữ tử uống rượu say khướt, gần như khỏa thân trong lòng.
Phương Tri Hành cười nói: “Vừa nãy quá vội vàng, chưa kịp thỉnh giáo tôn tính đại danh của đại ca?”
Tráng hán lập tức trả lời: “Tại hạ ‘Phiên Vân Thủ’ Lạc Tài Vinh.”
“Thì ra là Lạc đại ca, đã nghe danh từ lâu.”
Phương Tri Hành kính cẩn đứng dậy, nhiệt tình mỉm cười, cho dù cậu hoàn toàn chưa từng nghe nói đến Phiên Vân Thủ gì đó.
Sau đó cậu hỏi: “Lạc đại ca đến Kính Thủy sơn trang từ bao giờ?”
“Khoảng hai tháng trước, ợ~”
Lạc Tài Vinh đáp hững hờ, đột nhiên ợ một cái, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, xen lẫn mùi hôi thối giống như nhiều năm không đánh răng.
Trong lòng Phương Tri Hành chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, lại hỏi rằng: “Ngài vẫn luôn ở nơi này, cả ngày ăn chơi hưởng thụ à?”
Lạc Tài Vinh gật đầu, chu miệng hôn lên cổ mỹ nhân một cái, vui vẻ nói: “Đúng vậy, ta vẫn luôn hưởng thụ như thế này.”
Phương Tri Hành cẩn thận hỏi: “Không cần làm gì cả à?”
Lạc Tài Vinh gật đầu: “Không cần làm gì hết, ngươi cứ việc chơi đùa thoải mái.”
Phương Tri Hành nghe vậy, càng thêm nghi ngờ.
Nguyễn Ứng Thần đang nuôi lợn hả?
Chẳng mấy chốc...
Một người một chó đi dạo khắp Kính Thủy Sơn Trang rồi trở về phòng.
Phương Tri Hành hỏi: “Thế nào, có phát hiện gì không?”
Tế Cẩu tức giận nói: “Mày cởi dây cho tao trước đã.”