Chương 324: Dắt chó đi dạo
Chương 324: Dắt chó đi dạo
Lúc này, đột nhiên Nguyễn Ứng Thần lại hỏi: “Trương huynh, vì sao ngươi lại đến Kính Thủy sơn trang của ta? Chắc không đơn thuần là vì dùng võ kết bạn đâu đúng không?”
Phương Tri Hành nói: “Công tử mắt sáng như sao, trước mắt Trương mỗ đang thiếu một chỗ đặt chân.”
“Được!”
Nguyễn Ứng Thần vui mừng không thôi, liền nói: “Kính Thủy sơn trang của ta muốn gì có đó, công pháp, Nhục Đan, nữ nhân, bất kể ngươi muốn gì, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
Phương Tri Hành nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói: “Trương mỗ vui lòng tận tâm cống hiến cho công tử. Có điều công tử có thể nói cho ta biết, ngươi tiêu phí nhiều như vậy để nuôi dưỡng võ giả bọn ta, không biết là vì điều gì?”
Vừa nghe thấy nghi vấn này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Hình như những người khác cũng rất tò mò, nhưng lại không biết nguyên nhân trong đó.
Theo lý thuyết, Nguyễn Ứng Thần đường đường là một đệ tử môn phiệt, thân phận tôn quý, không nên làm bạn với giang hồ dân gian như vậy.
Môn phiệt đệ tử khác không làm vậy, hình như chỉ có Nguyễn Ứng Thần hắn là không tiếc tự hạ thân phận.
Sắc mặt Nguyễn Ứng Thần biến ảo một hồi, hai mắt cong thành hình mặt trăng, cười ha ha nói: “Con người ta thích kết giao bạn bè, chỉ cần ta thấy thuận mắt thì kết giao, chỉ thế thôi.”
Trong lòng Phương Tri Hành cạn lời, trên mặt lại lộ ra vẻ khâm phục, cười nói: “Quả nhiên công tử là người hào sảng. Nếu ngài không bỏ, Trương mỗ ta nguyện đi theo cả đời.”
“Ha ha, được!”
Nguyễn Ứng Thần vui mừng không thôi, cười nói: “Nào nào nào, chúng ta cùng kính Trương huynh một chén!”
“Chào mừng Trương huynh!”
Tất cả mọi người đứng dậy, giơ cao chén rượu.
“Đa tạ công tử khen ngợi.”
Phương Tri Hành cũng giơ chén lên, nhìn quanh một vòng rồi uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào cổ họng.
Phương Tri Hành lập tức phát giác ra trong rượu này có lẫn vào thứ gì đó không sạch sẽ.
Có thể trong rượu là có thành phần thuốc trợ tình, sau khi uống thì tiểu đệ nhanh chóng ngóc đầu lên.
Bầu không khí tại đây trở nên vui mừng và thích thú hơn.
Nhoáng cái đã trôi qua hơn nửa canh giờ.
Phương Tri Hành dùng lý do đô không cao nên được hai thị nữ hộ tống rời khỏi đại điện.
Cậu bước vào một gian phòng khách.
Phương Tri Hành nằm vật xuống giường, ngủ thẳng cẳng.
Hai thị nữ thấy thế, vốn dĩ các cô còn muốn hầu ngủ nhưng đành phải thôi.
Chờ các cô ấy rời đi rồi, Phương Tri Hành mới chợt đứng dậy, đóng cửa kỹ càng.
Đúng lúc này!
Tâm thần Phương Tri Hành thay đổi, hợp thành một mũi tên cấp 2, thiết lập lại cơ thể một lần, tiêu diệt sạch mọi ảnh hưởng của rượu lên cơ thể mình.
“Ôi trời~”
Tế Cẩu than một tiếng, nó cảm thấy rất bất ngờ, tặc lưỡi nói: “Hai mỹ nữ này nhan sắc không tệ đâu, vóc dáng cũng rất tuyệt, trông khá mịn màng, vậy mà mày lại nhịn được, sao không thịt bọn họ đi, chê bẩn hả?”
Phương Tri Hành trợn mắt khinh thường, không thèm để ý đến sự trêu chọc của Tế Cẩu.
Thấy vậy, Tế Cẩu lập tức có hứng thú, cười gian nói: “Chẳng lẽ cơ thể mày có vấn đề, không thể làm chuyện đó nữa à? Có bệnh thì phải đi khám chứ!”
Phương Tri Hành bĩu môi, cậu khinh thường nói: “Mày tưởng tao là mày hả, không phân biệt rõ tình hình, không phân biệt được thời điểm, nhìn thấy nữ nhân thì không đi được nữa.”
Tế Cẩu không thích nghe lời này, hừ lạnh đáp: “Ờ đúng đúng đúng, chỉ có mày biết phân biệt rõ tình hình thôi. Người nào đó rõ ràng có thể về thẳng huyện thành, yên ổn thăng cấp mạnh hơn, nhưng người ta ngầu lòi đâu có chịu, nhất định phải chạy đến hang dâm này để gây chuyện.”
“Mày hiểu cái rắm chó!”
Phương Tri Hành ngắt lời: “Nếu tao không tiếp xúc với Nguyễn Ứng Thần thì có thể tìm hiểu bí mật của Cửu Ngưu cảnh nhanh như vậy hả? Đây chính là thu hoạch!”
Tế Cẩu không phục đáp: “Chút xíu thu hoạch này có cũng được, không có cũng chẳng sao, không đáng nhắc đến.
Mày cmn chính là thằng làm màu, cho dù mày không hiểu cái đếch gì về tình hình Cửu Ngưu cảnh, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện tu hành tiếp theo của mày.”
Phương Tri Hành chậc một tiếng, cười lạnh nói: “Lúc đầu tao mà nghe lời mày, nóng vội ham lợi, chỉ sợ bây giờ hối hận không kịp. Được rồi, bớt nói nhảm đi đm.”
Phương Tri Hành tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: “Mày vừa đi vòng quanh đại điện, ngửi từng người một, thu thập được tin tức gì rồi?”
Tế Cẩu không kiên nhẫn đáp: “Nguyễn Ứng Thần thật sự rất mạnh, chất thịt tươi ngon, khí tức nồng nặc, nhưng vẫn kém hơn La Bồi Vân một bậc. Ngoài hắn ra thì những người khác toàn là thứ rác rưởi, không đáng lo ngại.”
Phương Tri Hành không khỏi trở nên trầm ngâm, tâm trạng bồn chồn.
Thấy vậy, Tế Cẩu không nhịn được mà truyền âm hỏi: “Nghĩ gì thể, không phải mày thật sự đang tính kế giết Nguyễn Ứng Thần đó chứ?”
Phương Tri Hành trầm mặc một lát, từ tốn nói: “Mày cảm thấy Nguyễn Ứng Thần là loại người như thế nào?”
Tế Cẩu đáp ngay: “Một tên công tử bột chứ gì nữa, trong nhà có hầm mỏ, giàu có tự do, đếch phải lo gì cả, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”