Chương 328: Ma công
Chương 328: Ma công
Từ đầu đến cuối, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra chuyện thực ra Phương Tri Hành không hề giao lưu sâu sắc với bọn họ.
Tế Cẩu truyền âm đến: “Thế nào, đi hay không? Nơi này không nên ở lâu đâu, đại ca!”
Phương Tri Hành không nóng vội, trầm ngâm đáp: “Kiếm được một quyển Huyền Vũ Ma Giáp, chuyến này không uổng phí. Nhưng mà nếu bây giờ chúng ta đi, có thể sẽ gây ra xung đột.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Một khi Nguyễn Ứng Thần phát hiện bí tịch bị mất, chắc chắn sẽ toàn lực tìm kiếm.
Lúc này, đột nhiên Phương Tri Hành nói muốn đi, chẳng phải không đánh tự khai à?
Nghĩ đến đây, Tế Cẩu thở dài bất lực: “Vậy thì đợi thêm một thời gian rồi hẵng đi.”
Chớp mắt đã đến buổi trưa.
Sáu tên gia đinh đột nhiên đến phòng Phương Tri Hành, không nói lời nào mà lục tung phòng, thậm chí còn lục soát người Phương Tri Hành.
“Rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy?”
Phương Tri Hành không hài lòng mà phối hợp.
Một người đáp: “Công tử mất một món đồ quan trọng, bọn ta đang tìm kiếm, đắc tội rồi.”
Cuối cùng, đương nhiên bọn họ không thể điều tra được gì cả, đành hậm hực rời đi.
Lại gần nửa canh giờ trôi qua~
“Oan uổng quá!:
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, đứng dậy ra ngoài, đi theo âm thanh.
Không lâu sau, cậu nhìn thấy một người bị mấy tên đại hán vạm vỡ đè xuống đất.
Người đó không phải ai khác, chính là “Phiên Vân Thủ” Lạc Tài Vinh.
Nguyễn Ứng Thần cầm một quyển sách dày trong tay, mặt tái xanh nhìn Lạc Tài Vinh.
“Công tử, ta không trộm cắp.” Lạc Tài Vinh hét lớn, vẻ mặt ấm ức.
Nguyễn Ứng Thần mặt mày rất khó coi, trầm giọng nói: “Tìm được dưới mền của ngươi ra, ngươi nói không phải ngươi trộm?”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tài Vinh, nghiêm giọng quát hỏi: “Ngươi đã xem trộm rồi đúng không?”
Lạc Tài Vinh kêu oan ức, gào lên: “Ta hoàn toàn không biết tại sao quyển sách này lại chạy đến dưới chăn của ta, ta chưa từng xem gì cả.”
Đương nhiên Nguyễn Ứng Thần không tin, ra lệnh: “Cho hắn uống thuốc.”
Thị nữ áo xanh xuất hiện, rút một lọ sứ nhỏ từ trong người ra, cạy miệng Lạc Tài Vinh rồi rót ào ào một loại chất lỏng màu xanh lá cây vào miệng hắn.
Sau đó, Lạc Tài Vinh bị bắt đi.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, bàn tán xôn xao.
Nguyễn Ứng Thần cao giọng nói: “Các vị, ta chân thành chiêu đãi các vị, nhưng nếu các vị làm ra hành động trộm cắp xấu xa như vậy thì đừng trách ta không nói nhân nghĩa.”
Một nam tử áo trắng vội vàng nói: “Công tử nghĩ nhiều rồi, bọn ta tuyệt đối không phải loại người ăn cắp vặt như vậy.”
“Đúng thế, một người ăn cắp vặt không thể đại diện cho tất cả mọi người được.”
Mọi người đều thề son sắt.
Nguyễn Ứng Thần lập tức mặt mày rạng rỡ, cười ha hả nói: “Đương nhiên ta tin tưởng các vị, không nói những lời không vui này nữa, nào nào nào, mọi người hãy tiếp tục vui chơi đi.”
“Đúng đúng, tiếp tục tấu nhạc nhảy múa đi!”
Một nhóm thị nữ xinh đẹp nối đuôi nhau bước ra, lao vào trong lòng mọi người.
Phương Tri Hành lắc mình, đi theo thị nữ áo xanh, nhìn cô áp giải Lạc Tài Vinh đi thẳng đến hậu viện.
Phóng mắt nhìn đến, hậu viện do một hồ nước và một khu vườn tạo thành.
Thị nữ áo xanh đi đến bên hồ, cô lấy một cây sáo ra rồi bắt đầu thổi.
Chẳng mấy chốc, nước trong hồ sôi ùng ục.
Rào rào~
Một con vật khổng lồ phá nước chui lên.
Lạc Tài Vinh lập tức trợn tròn mắt, vậy mà hắn lại nhìn thấy một con rùa rắn.
Con rùa rắn dài hơn 10 mét, mai hình bầu dục phủ đầy hoa văn đẹp đẽ, phức tạp.
Chính diện con rùa rắn là một cái đầu rùa xấu xí, hung dữ, đuôi là một con rắn trắng to lớn, không ngừng thè lưỡi rắn ra.
Lúc này, cả hai cái đầu đều nhìn về phía bờ, khiến người ta không rét mà lạnh.
Các ngươi muốn làm gì?” Lạc Tài Vinh vô cùng hoảng hốt.
Thị nữ áo xanh cười lạnh: “Con rùa rắn này của công tử sắp thăng cấp lên cấp ba rồi, tuy nó thích ăn ‘dược nô’ hơn, nhưng cũng không từ chối ăn thịt đám nam nhân hôi hám các ngươi.”
“Dược nô?!”
Lạc Tài Vinh lập tức thay đổi sắc mặt: “Chẳng lẽ tin đồn đó là thật, Nguyễn gia các ngươi dùng võ giả để nuôi rùa rắn?”
“Sai!”
Thị nữ áo xanh cười ha hả: “Rùa rắn chỉ ăn dược nô mới có thể phát triển nhanh chóng. Rùa rắn sẽ không trực tiếp ăn thịt các ngươi, các ngươi chỉ là nguồn dinh dưỡng để nuôi dược nô mà thôi.”
Lạc Tài Vinh sắp khóc, la lên: “Được, cầu xin ngươi hãy để ta tiếp tục làm nguồn dinh dưỡng đi, ta không ngon đâu, ta là nam nhân hôi hám, thịt ta thối lắm!”
Thị nữ áo xanh cười khinh thường: “Rùa rắn thường ăn chay, nhưng ăn thịt mới có thể phát triển nhanh hơn, không phải sao?”
Lạc Tài Vinh lập tức nghẹn họng, vội vàng nói: “Đừng giết ta, ta quen biết rất nhiều cao thủ, ta có thể giúp các ngươi dụ dỗ thêm nhiều cao thủ đến đây.”
“Không cần.”
Thị nữ áo xanh khinh miệt nói: “Võ giả nhiều vô kể, ngươi biết tại sao đám tiện dân các ngươi có cơ hội luyện võ không?
Đó là vì sau khi các ngươi thành tài sẽ có ích cho môn phiệt thế gia.