Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 330 - Chương 330: Ma Công (3)

Chương 330: Ma công (3) Chương 330: Ma công (3)

Phương Tri Hành dang rộng hai tay, không biết giữa mười ngón tay đã kẹp chặt một loạt phi đao từ lúc nào.

Xoạt xoạt xoạt!

Chỉ trong chớp mắt, dao găm phóng ra như tên bắn.

[Kỹ năng bộc phát • Phóng]

Đây là kỹ năng bộc phát mà Phương Tri Hành nhận được khi thăng cấp lên Xạ Thủ Tinh Anh.

Lúc này, cậu sở hữu sức mạnh lên đến 9 vạn cân, phi đao nho nhỏ trong tay cậu đạt được tốc độ bùng nổ vô song.

“A...”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đám gia đinh đột nhiên bị hất bay ngược ra ngoài, ngã ngửa xuống đất.

Bọn họ ôm ngực, rên rỉ bò dậy.

Phương Tri Hành nhướng mày, quét mắt một lượt, phát hiện mỗi một gia đinh đều mặc áo giáp bên trong.

Tuy dao găm của cậu có sức mạnh cực lớn, nhưng không thể hoàn toàn xuyên thủng áo giáp, chỉ có mũi dao đâm vào da thịt mà thôi.

Sắc mặt Nguyễn Ứng Thần hơi thay đổi, đám gia đinh này của hắn toàn là Đại Mảng cảnh, thân pháp xuất chúng.

Nhưng hắn không ngờ rằng, phi đao của Phương Tri Hành chuẩn xác như vậy, đánh trúng tất cả mọi người trong nháy mắt.

Nếu bọn họ không có giáp trong bảo vệ cơ thể chỉ sợ lúc này toàn bộ bọn họ đã tắt thở rồi.

“Không hổ là gia đinh môn phiệt, đãi ngộ tốt thật đó.”

Phương Tri Hành bĩu môi, từ khi thực lực của cậu tăng vọt, khả năng cận chiến càng trở nên hung hãn.

Thậm chí ám khí còn trở thành một thứ vô dụng, căn bản không có cơ hội sử dụng.

Chính vì vậy, cậu không hợp thành phi đao cấp hai.

Nếu không thì…

Đám gia đinh đứng dậy, khuôn mặt tỏ vẻ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, nhất thời không dám tùy tiện đến gần.

Bị phi đao đâm trúng, quá đau rồi!

Phương Tri Hành lắc mình, đột nhiên hóa thành một vệt máu mờ ảo, nhanh chóng di chuyển một vòng.

Cậu đột ngột xuất hiện trước mặt một tên gia đinh, một chưởng đập vào ngực hắn.

Tiếp đó, cậu di chuyển đến trước mặt một người khác bên cạnh, vung chưởng đánh vào trán hắn.

Ngay sau đó, Phương Tri Hành quay về vị trí ban đầu, như thể chưa từng rời khỏi.

Bùm bùm bùm~

Đám gia đinh bỗng nhiên nổ tung rồi hóa thành một đám sương máu dính nhớp.

Sắc mặt Nguyễn Ứng Thần và thị nữ áo xanh đột ngột thay đổi.

“Đây không phải là Thất Sát Chưởng!”

Tim Nguyễn Ứng Thần đập lệch một nhịp.

Lý do hắn để đám gia đinh ra tay, chỉ là muốn tiêu hao một ít thể lực của Phương Tri Hành.

Hoàn toàn không ngờ rằng, mình lại thăm do được bí mật Phương Tri Hành che giấu.

“Để ta!”

Thị nữ áo xanh bước ra, tháo cái thắt lưng ngọc ở bên hông.

Cái thắt lưng ngọc dài hơn 4 mét bay phấp phới, giống như một con rắn dài đang di chuyển.

“Ngươi là hệ Thiên Mãng!” Ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên.

Thị nữ áo xanh đắc ý nói: “Không ngờ chứ gì, một thị nữ nho nhỏ như ta, vậy mà cũng bước vào Ngũ Cầm cảnh!”

Nàng khẽ nhấc cánh tay phải lên, thắt lưng ngọc chợt bay vút tới, uốn lượn như con rắn, bay đến quanh người Phương Tri Hàn, đột nhiên quấn quanh người cậu.

Phương Tri Hành đứng bất động.

Thắt lưng ngọc trùm xuống, nhanh chóng siết chặt lại, trói cơ thể Phương Tri Hành.

Sau đó, Phương Tri Hành tan biến giống như mây khói.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng pháo nổ vang vọng khắp thế giới.

Bùm!

“Cẩn thận sau lưng!”

Sắc mặt Nguyễn Ứng Thần hoàn toàn thay đổi, vội vàng hét lên.

Thị nữ áo xanh toàn thân cứng đờ, da gà da vịt nổi lên.

Sau lưng cô, một bóng người cao lớn đang che khuất ánh mặt trời, khiến bóng tối bao trùm thân thể cô.

“A đây!”

Thị nữ áo xanh không thể tin nổi, sau đó cả người cô run lên, phun ra một mũi tên máu từ trong miệng.

Cúi đầu nhìn xuống!

Một quyền xuyên qua ngực cô.

“Nhất Cầm cảnh mà thôi…”

Tiếng cười lạnh lùng của Phương Tri Hành vang bên tai thị nữ áo xanh, sau đó hai bàn tay to lớn chụp lấy lưng cô, nhấc cô lên.

Roẹt!

Cơ thể nàng bị xé toạc làm đôi từ giữa.

"A!"

Hai mắt của Nguyễn Ứng Thần trợn tròn, khẽ nhếch miệng, mắt trừng trừng nhìn thị nữ áo xanh giống như tấm vải rách bị Phương Tri Hành xé thành hai.

Tàn bạo!

Máu rơi vãi trời cao!

Hô hấp của Nguyễn Ứng Thần ngưng trệ, hàng lông mày nhíu lại, biểu cảm trên mặt đờ ra.

Phương Tri Hành quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn không kịp ngăn cản.

Không!

Nói chính xác là hắn không kịp chuẩn bị, không ngờ tốc độ của Phương Tri Hành lại nhanh đến vậy.

"Ngươi không chỉ cường hóa sức mạnh, mà còn cường hóa nhanh nhẹn!"

Cuối cùng Nguyễn Ứng Thần cũng tỉnh ngộ ra, hắn hít sâu một hơi rồi cắn răng nói: "Khá lắm, thì ra ngươi là Nhị Cầm cảnh! Ngươi luôn giả heo ăn thịt hổ!"

"Ha!"

Phương Tri Hành khinh thường rồi không nhanh không chậm móc ra một lá thư từ trong ngực, lau sạch máu tươi trên tay.

Sau đó cậu xé lá thư, lấy thư bên trong ra.

Quả nhiên!

Đấy chỉ là một tờ giấy trắng, bên trên không có chữ nào cả.

Phương Tri Hành thấy vậy thì không khỏi nhướng mày, tò mò hỏi: "Tại sao ngươi quyết định muốn giết ta, còn bảo ta đến thôn hoa Hạnh đưa tin?"
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0