Chương 331: Khó giết
Chương 331: Khó giết
Nguyễn Ứng Thần nhếch môi, hừ lạnh nói: "Bên trong thôn hoa Hạnh có một nữ nhân điên, ta muốn mượn tay bà ta để giết ngươi, nhưng ta phát hiện có thể ngươi đã sớm nổi lòng nghi ngờ, sẽ không đến thôn hoa Hạnh."
Phương Tri Hành hiểu rõ, nhưng càng cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Nữ nhân điên đó rốt cuộc là ai, tại sao ngươi chắc chắc sau khi bà ta gặp ta thì sẽ giết ta?"
Nguyễn Ứng Thần nhếch miệng cười: "Trước khi giết chết ngươi, ta sẽ để cho ngươi chết một cách rõ ràng."
Lúc nói chuyện, bắp thịt toàn thân hắn nhanh chóng phồng lên, nhô khỏi áo bào rộng thùng thình, mặt ngoài y phục hiện lên từng bắp thịt như thép đúc thành.
Ánh mắt Phương Tri Hành ngưng lại, chú ý đến bắp thịt đang bành trướng trên mặt và cổ của Nguyễn Ứng Thần, từng bắp thịt ngưng kết, cứng đờ, biến thành như hình dạng mai rùa đen từng chút một.
Nguyễn Ứng Thần giơ hai tay lên, phần tay cũng như vậy, mỗi một bắp thịt đều biến thành mai rùa đen.
Chợt nhìn giống như làn da ngoài thân của Nguyễn Ứng Thần dính lấy mai rùa trong suốt vậy.
"Huyền Vũ Ma Giáp!"
Phương Tri Hành hiểu ra, ánh mắt sáng ngời như bốc cháy, trên mặt hiện lên chiến ý mãnh liệt.
"Đến đây đi, để ta xem xem đệ tử môn phiệt rốt cuộc mạnh đến cỡ nào."
Cậu bày ra tư thế, ngoắc ngón tay với Nguyễn Ứng Thần.
"Hừ, đồ không biết sống chết."
Nguyễn Ứng Thần xem thường, cười giễu: "Đám dân đen các người đều giống nhau, luyện được chút võ công, có được tí thực lực đã cuồng vọng cho rằng bản thân có tư cách khiêu chiến với đệ tử môn phiệt. Ha ha, đồ vô tri không biết sợ là gì!"
Hắn vừa dứt lời, hai chân đang đứng tại chỗ chợt duỗi thẳng, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, hình thành độ nghiêng gần 30 độ so với mặt đất.
Động tác này tương đối quỷ dị.
Tế Cẩu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhớ đến động tác vũ đạo kinh điển của Michael Jackson.
Sau nháy mắt, Nguyễn Ứng Thần thình lình xông lên, tốc độ nhanh vô cùng.
Cho dù năng lực thị giác của chó rất xuất chúng thì Tế Cẩu cũng cảm thấy Nguyễn Ứng Thần rất nhanh.
Quỷ dị là hai chân của Nguyễn Ứng Thần dán sát mặt đất, vốn khép lại, không có động tác chạy trốn, chỉ là đong đưa trái phải trượt về phía trước khiến cả đường toàn là bụi mù.
Giống như loài rắn bò sát mặt đất vậy!
"Kỹ năng bộc phát. Quy Xà Bộ!"
Nguyễn Ứng Thần mang theo tàn ảnh liên tiếp nhanh chóng vọt đến, kề sát đất rồi vung quyền, công kích hạ bàn của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành có vẻ mặt nghiêm túc, lù lù bất động, đang chờ đợi Nguyễn Ứng Thần tiến đến gần.
"Grừ!"
Cậu đột nhiên mở miệng, chuyển lực phát ra tiếng gào rít giận dữ từ phần bụng đến cổ họng.
[Kỹ năng bộc phát. Bạo Hùng rống]
Trong không khí mơ hồ có từng gợn sóng mênh mông cuồn cuộn ra ngoài, đánh lên trên người của Nguyễn Ứng Thần.
"Chậc!"
Nguyễn Ứng Thần kêu lên, biểu cảm hơi loạn, trong lòng giật mình, nhanh chóng quay đầu, kề sát đất đi nhanh, lướt qua vai của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành lùi lại một bước lớn, cơ thể áp xuống, 5 vóng vuốt cào lên mặt đất, tay phải chộp từ đuôi đến đầu.
Nguyễn Ứng Thần lần nữa giật mình, lòng bàn tay vội vàng vỗ lên mặt đất, phần eo xoay vặn, kiên quyết ngoi lên.
Xẹt xẹt!
Trên nham thạch phía sau hắn xuất hiện dấu vết của 5 móng vuốt, đá vụn bay tán loạn.
Nguyễn Ứng Thần rơi vào bên cạnh nham thạch, sau đó cúi đầu nhìn cổ áo hơi rách của mình, hai mắt híp lại nói: "Đây là Bạo Hùng trảo?"
Phương Tri Hành nhếch miệng lên cười: "Chúc mừng ngươi, đã đoán đúng rồi."
Nguyễn Ứng Thần hít sâu một hơi rồi tặc lưỡi: "Thất Sát Chưởng, Bạo Hùng Chân Ý, Hồng Mao Đao, còn có một bộ chưởng pháp có thể đánh tan người khác, ngươi đúng là đa tài đa nghệ đấy."
Phương Tri Hành lãnh đạm nói: "Cho nên ngươi tốt nhất là nên lấy ra bản lĩnh thật sự, nếu không, chiêu tiếp theo ngươi sẽ chết đấy."
Nguyễn Ứng Thần cười ha ha, có biểu cảm dữ tợn nói: "Chơi với ngươi mà thôi, ngươi thật sự cho rằng bản thân lợi hại à."
Hắn ngang nhiên vọt tới, tốc độ càng nhanh hơn, lúc ngẩng đầu lên thì đánh một quyền về phía mặt của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành nghiêng đầu tránh né, thuận thế tế xuất ra Thiên Sát Chưởng, phát thẳng ra.
"Quá chậm."
Cơ thể của Nguyễn Ứng Thần lắc lư trái phải như một con rắn đang lắc đầu lắc đuôi, có nhiều tiết tấu, hình thành một mảng tàn ảnh dày đặc lay động không cố định, rất nhanh.
Ầm!
Phương Tri Hành đánh một chưởng vào không khí, nhấc lên khói bụi.
Ngay sau đó, cậu cảm giác trên bụng có hàn ý tập kích.
Bịch!
Trong không khí vang lên tiếng pháo nổ mạnh.
Nguyễn Ứng Thần đấm ra một quyền, đánh tan một tàn ảnh rồi nghiêng đầu nhìn lại, Phương Tri Hành đã thay hình đổi vị.
"A, chẳng lẽ đây chính là Thiên Âm Bạo Sát?"
Nguyễn Ứng Thần tấm tắc: "Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại tinh thông nhiều bộ võ công đến vậy? Võ Minh bồi dưỡng ra à?"
Phương Tri Hành cười nói: "Trước khi giết chết ngươi, ta sẽ cho ngươi chết một cách rõ ràng."
Nguyễn Ứng Thần nghe thấy lời này thì táo bạo như sấm, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Mẹ nó, ta nể mặt ngươi rồi phải không?"