Chương 334: Phong Thần
Chương 334: Phong Thần
Phương Tri Hành liếc nhìn thi thể của Nguyễn Ứng Thần, người chết chim hướng lên trời, mai rùa bên ngoài làn da của hắn đã không còn nữa, đương nhiên không cách nào xác minh cách nói của Tế Cẩu được.
“Đáng tiếc, không thể hỏi rõ ràng nội tình của Hoa Cô...”
Phương Tri Hành suy tư một lát rồi không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng sờ xác và quét tước hiện trường.
“Đi, chúng ta phải đi tiêu diệt Kính Thủy sơn trang, không để lại một chút hậu hoạn nào.”
Phương Tri Hành cất bước quay trở lại.
Tế Cẩu vội vàng đuổi theo.
Nguyễn Ứng Thần đã chết, người trong Kính Thủy sơn trang sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, sau đó đương nhiên sẽ báo lên cho Nguyễn gia.
Dù cho Nguyễn Ứng Thần ở Nguyễn gia không được cưng chiều đến đâu, một đệ tử Nguyễn gia mất tích một cách khó hiểu chắc chắn sẽ đưa đến nhiều sự chú ý và điều tra.
Phương Tri Hành đã từng xuất hiện ở Kính Thủy sơn trang, tất cả những ai đã từng nhìn thấy cậu đều phải bị diệt khẩu toàn bộ.
Một lát sau, hai người bọn họ đi tới ngã rẽ.
“Ủa, sao ngươi lại quay về rồi?”
Hai thanh niên nhai lá cây kia có vẻ mặt kinh ngạc.
“Gâu!”
Tế Cẩu một phân thành hai, đánh móc sau gáy.
Giây lát sau đó, thế giới an tĩnh lại.
Một người một chó uốn lượn xông lên, giết về Kính Thủy sơn trang.
Tế Cẩu chia ra làm tám, nối đuôi nhau tiến vào giết sạch một đám.
Phương Tri Hành giải quyết từng võ giả Đại Mãng cảnh bên trong trang này.
Toàn bộ những người khác thì giao cho Tế Cẩu dọn dẹp sạch.
“Rầm ~”
Bên cạnh hồ trong hậu hoa viên, con Quy Xà mà Nguyễn Ứng Thần nuôi dưỡng lộn một vòng trên mặt đất.
Phần đuôi bạch xà đã bị chém đứt.
Đầu rùa cũng bị chém nốt.
Phương Tri Hành thu hồi Thính Phong đao, xoay người rời đi.
Lúc chạng vạng tối...
Một con thuyền có mái che dừng sát ở một góc của hồ nước, cách doanh trại rất xa.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu bước xuống thuyền. Bọn họ nâng mấy cái rương lên bờ, giấu vào trong rừng cây rồi cuối cùng đục cho thuyền trầm xuống.
Sau đó, hai người bọn họ đi bộ đến doanh trại.
Lúc bầu trời tối đen, hai người bọn họ tìm được phu chèo thuyền chở bọn họ đến Kính Thủy sơn trang.
Phương Tri Hành mở mắt ra, xác nhận xung quanh không có ai rồi thi triển U Ảnh Ám Hành, lặng yên không một tiếng động tiếp cận phu chèo thuyền kia. Sau đó cậu tế ra một Thiên Sát Chưởng.
Bùm!
Phu chèo thuyền bất thình lình nổ tung, toàn thân hóa thành một đám mưa máu, im ắng rơi vào trong giữa hồ.
Tiếp đó Phương Tri Hành tìm về ngựa của mình, lại mua một chiếc xe ngựa bình tĩnh rời đi.
Nhoáng lên cái chính là ba ngày sau!
Phương Tri Hành và Tế Cẩu trèo non lội suối, một đường trở về huyện thành Khánh Lâm.
“Ầy, cuối cùng cũng về nhà.”
Tế Cẩu ngồi trên xe ngựa, ngẩng đầu lên ngửi mùi quen thuộc trong không khí, kìm lòng không đậu lắc đuôi.
“Đói bụng à?” Phương Tri Hành mỉm cười.
Cậu tuân thủ hứa hẹn mang Tế Cẩu đi tiệm ăn, cho Tế Cẩu tự gọi món ăn một bữa cơm no nê.
Một người một chó ăn no uống tốt, vô cùng thỏa mãn.
Sau đó hai người bọn họ trở về biệt viện nha huyện.
Thị nữ của cậu lập tức tiến lên đón, bẩm báo với cậu: “Có một thương nhân tên là Diêu Thiện Thành đưa mấy cái rương lớn cùng với một bức thư đến.”
Phương Tri Hành gật đầu.
Tính thời gian, Diêu Thiện Thành đi quận thành một chuyến, một lần đi tới đi lui đại khái là trở về vào lúc này.
Phương Tri Hành đi vào phòng, mở thư của Diêu Thiện Thành ra trước.
Nội dung trong thư cơ bản là liệt kê thu chi, gồm Diêu Thiện Thành bán Thiên Sát thảo đi kiếm được bao nhiêu tiền, chia thành bao nhiêu loại.
Phương Tri Hành cũng không nhìn kỹ. Lần này cậu dọn sạch kho tiền của Kính Thủy sơn trang, thu hoạch tương đối khá nên số tiền bán Thiên Sát thảo ngược lại không đủ để vào mắt.
Cậu phân phó thị nữ chuẩn bị nước tắm.
Sau đó cậu thoải mái tắm rửa một phen, nằm lên giường ngủ vững vàng.
Sáng ngày hôm sau.
Phương Tri Hành đi võ đài lộ mặt một phen.
Bộ Binh vẫn do Ôn Ngọc Đông phụ trách huấn luyện. Toàn bộ Cung Binh doanh đều như cũ, đâu vào đấy, không cần Phương Tri Hành phải bận tâm quá nhiều.
Lúc mặt trời lên cao Phương Tri Hành gặp Đinh Chí Cương, hai người nói chuyện phiếm một hồi.
Mấy ngày gần đây cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Tham Lang đã thất bại bỏ chạy và mang quân rút khỏi quận Thanh Hà, trốn vào trong rừng sâu núi thẳm co đầu rút cổ không chịu đi ra.
Quận Thanh Hà vẫn là thiên hạ của môn phiệt La gia, không có gì thay đổi.
“Đệch mợ nó sự thống trị của môn phiệt vững chắc ghê, không thể lay động nổi!”
Tế Cẩu cảm thán không thôi. Lần này đi xa nó được mở mang tầm mắt, cảm xúc thâm hậu.
Phương Tri Hành đồng tình cực kỳ, gật đầu đáp: “Mày cũng thấy là thực lực của đệ tử môn phiệt rốt cuộc mạnh mẽ đến cỡ nào rồi đấy. Đánh không thắng người ta, nói cái gì cũng đều vô dụng.”
“Ừm, chúng ta cũng phải cố gắng trở nên mạnh mẻ.”