Chương 338: Độ bền dẻo (2)
Chương 338: Độ bền dẻo (2)
Tế Cẩu nháy mắt mấy cái, dáng vẻ như là đang xem kịch vui. Trước đó luôn luôn có một võ công có điều kiện max cấp nhiều hơn những võ công khác, lần này thì không giống.
Nó truyền âm hỏi: “Sao đây, chọn cái nào giờ?”
Phương Tri Hành phân tích: “Độ khó điều kiện của ba công pháp có thể lựa chọn thật ra thì kém không nhiều lắm, nhưng tao càng có khuynh hướng <M;ãng Xà kình>.”
Tế Cẩu nhìn 4 điều kiện của Mãng Xà kình, chần chờ hỏi: “Tại sao?”
Phương Tri Hành trả lời: “Điều kiện khó hoàn thành nhất của Linh Viên Vọng Nguyệt và Giảo Thố Nhu Cốt Tỏa đều cần tao tự đi làm, chỉ có Mãng Xà kình là có khả năng dùng tiền hoàn thành được.”
Tế Cẩu đã hiểu, gật đầu nói: “Cũng đúng, trên thị trường chắc chắn có bán ‘Huyết Lan thảo’.”
“Ừm, đúng là tao nhìn vào điểm đó đấy.”
Phương Tri Hành gật đầu, trong lòng nhanh chóng có tính toán.
...
Phòng thu chi nha huyện!
Quản gia Ôn Dục Văn ngồi trước bàn, trong tay cầm bút, đang tính toán lại một đống sổ sách.
Lúc này một người vội vã tiến đến, không gõ cửa.
“Cha, con có việc muốn nói với ngài.”
Ôn Dục Văn đưa mắt nhìn, thấy con trai Ôn Ngọc Đông bước nhanh tới.
Ôn Ngọc Đông liếc sang cái ghế trước bàn, đang định ngồi xuống.
Nhưng hắn đột nhiên dừng lại, móc một cái khăn tay ra khỏi ống tay áo cẩn thận lau chùi chỗ ngồi và tay vịn. Hắn lau qua lau lại ba lần rồi mới ngồi.
Ôn Dục Văn nhìn một màn này, im lặng thở dài.
“Chuyện gì khiến con gấp thành như vậy?” Hắn đặt bút xuống, nâng chung trà lên.
Ôn Ngọc Đông móc một tờ giấy ra, bày lên trên bàn.
“Đây là cái gì...”
Ôn Dục Văn đưa mắt nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con trai.
Ôn Ngọc Đông nghiêm túc nói: “Đây là danh sách tiêu dùng của Phương Tri Hành trong khoảng thời gian gần đây. Hắn chẳng những trắng trợn mua rất nhiều vật tư quý trọng mà còn hay ra vào động tiêu tiền như Hàm Hương lâu, tiêu dùng to lớn, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.”
Ôn Dục Văn hơi híp mắt lại, đặt chén trà xuống nghiêm túc nói: “Con muốn nói cái gì?”
Ôn Ngọc Đông cười lạnh nói: “Cha, ngài không cảm thấy kỳ quái à? Phương Tri Hành xuất thân phổ thông, không bất kỳ bối cảnh nào, thu nhập của hắn vừa xem hiểu ngay. Thử hỏi hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cung cấp cho hắn tiêu xài kiểu đó?”
Ôn Dục Văn rơi vào trầm mặc, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Ôn Ngọc Đông kiên nhẫn nhìn phụ thân, trong lúc nhất thời cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt Ôn Dục Văn khôi phục bình thường, chậm rãi hỏi: “Con điều tra Phương Tri Hành làm gì?”
Ôn Ngọc Đông nhướng mày nói: “Cha, cái tên Phương Tri Hành này chắc chắn có vấn đề lớn, hơn nữa vấn đề của hắn vẫn còn rất rõ ràng. Con không nên điều tra à?”
Ôn Dục Văn lạnh lùng liếc nhìn con trai, trầm giọng nói: “Con là thuộc hạ của Phương Tri Hành mà lại dám phạm thượng. Con đây là đang phạm tội có hiểu không?”
Sắc mặt Ôn Ngọc Đông không đổi, kiên trì giữ ý kiến của mình: “Cha, Phương Tri Hành đức không xứng vị, con muốn kéo hắn ta xuống vị trí đại thống lĩnh.”
Rầm!
Ôn Dục Văn vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: “Làm càn, cái gì gọi là đức không xứng vị? Phương Tri Hành người là huyện lệnh đại nhân tự cất nhắc lên, hắn xứng hay không, con có thể tùy tiện nghị luận được chắc?”
Khóe miệng Ôn Ngọc Đông mím chặt. Hắn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt không phục.
Ôn Dục Văn thấy vậy, thở dài một hơi nói: “Mặc kệ con có thích Phương Tri Hành hay không, con đánh không lại hắn thì muốn chịu phục. Con và Phương Tri Hành đều không phải đệ tử môn phiệt, giữa các con ai mạnh hơn thì người đó là lão đại. Con không phục cũng phải phục.”
Trên trán Ôn Dục Văn hằn đầy gân xanh. Hắn cúi đầu đứng dậy, buồn bực không nói gì đi ra phòng thu chi.
Ôn Dục Văn nhìn theo. Hồi lâu sau, hắn cầm tờ giấy trên bàn lên nhìn kỹ, lông mày dần dần cau lại thật chặt.
...
Chạng vạng, phố Bình An vô cùng náo nhiệt.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi qua đường phố, đến trước ngoài cửa lớn Hàm Hương lâu.
“Ui cha, thống lĩnh đại nhân tới rồi!”
Tú bà uốn éo vòng eo, vội vàng chạy đến nhiệt tình hoan nghênh.
Phương Tri Hành cười hỏi: “Tố Nương đâu?”
Tú bà trả lời: “Tố Nương biết ngài muốn tới, từ chối tất cả khách nhân, chỉ chờ mỗi mình ngài thôi đấy.”
Phương Tri Hành gật đầu đi vào trong lầu, mỗi lần lên mười bậc thang, thẳng đến lầu ba.
“Ể, người nọ là ai mà trâu bò thế! Lại có thể tùy ý ra vào sương phòng của Tố Nương luôn?”
“Ơ, ngươi không biết à?”
“Trước kia ta chưa từng nhìn thấy hắn, xin hỏi hắn là công tử gia nhà nào thế?”
“Vị đại gia này chính là thống lĩnh đại nhân mới nhậm chức Phương Tri Hành. Bây giờ người ta là nhân vật số hai của huyện Khánh Lâm, gần với huyện lệnh đại nhân.”
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, khuôn mặt tràn đầy vẻ kính nể.
Lúc này Phương Tri Hành không dám nói kaf thanh danh lan xa, nhưng ít nhất ở trong huyện thành là thanh danh vang dội, nổi danh có tiếng.