Chương 339: Độ bền dẻo (3)
Chương 339: Độ bền dẻo (3)
Phương Tri Hành nghe thấy, trong lòng hoàn toàn thoải mái, lập tức đi vào phòng bao lớn.
“Phương thống lĩnh.”
Tố Nương ra đón. Hiện giờ cô mặc một bộ nghê thường màu xanh biếc, thướt tha lả lướt, làm nổi bật lên đường cong trên cơ thể cô. Vẻ quyến rũ vờn quanh, vô cùng mê người.
Phương Tri Hành mỉm cười, vui vẻ ôm eo của Tố Nương.
“Nào nào, ta biên soạn một ca khúc mới. Để ta đàn cho ngài nghe thử nhé.”
Tố Nương lôi kéo Phương Tri Hành ngồi xuống trước bàn đặt đàn, mười ngón tay thon lay động, tiếng đàn duyên dáng lập tức quanh quẩn bên tai.
Bỗng gấp gáp như lôi điện mưa gió, bỗng lại như tơ nhện tung bay.
Chốc lát sau Tố Nương nâng hai tay lên, ngẩng đầu cười hỏi: “Ngài thấy thế nào?”
Phương Tri Hành gật đầu lia lịa, giơ ngón tay cái khen: “Tri âm tri kỷ, cũng không hơn gì cái này.”
Tố Nương tức khắc bật cười vui vẻ. Hai người nói về chuyện đàn hát một lúc thì bỗng nhiên thay đổi chủ đề, cô nói: “Ta nghe nói ‘Hội võ Thanh Hà’ sắp được tổ chức, ngài có đi tham gia không?”
“Hội võ Thanh Hà?”
Phương Tri Hành nhướng mày, hắn nghe thấy người ta nói đến cái này không chỉ một lần.
Tố Nương cười nói: “Hội võ Thanh Hà ba năm cử hành một lần, chính là một hồi thịnh sự võ lâm vô cùng to lớn.
Ta nghe nói võ giả lọt vào ba vị trí đầu lúc này, nếu là nữ tử thì sẽ có cơ hội gả vào môn phiệt La gia. Nếu là nam tử, thì có cơ hội ở rể môn phiệt La gia đấy.”
Phương Tri Hành không khỏi rơi vào trầm ngâm.
“Ở rể?!”
Tế Cẩu nằm úp sấp trên thảm trải sàn tự kiếm trò vui để chơi đột nhiên giật mình, tầm mắt đặt lên trên người Phương Tri Hành.
Nó không ngừng truyền âm đến: “Cái này có thể cân nhắc nè. Ở rể La gia, một bước lên trời đó!”
Phương Tri Hành hơi im lặng đáp: “Hội võ Thanh Hà, toàn bộ thanh niên tài tuấn ba mươi tuổi trở xuống đều có thể báo danh tham gia, có thể nói là quần anh tập trung, đương nhiên cũng bao gồm đệ tử môn phiệt trẻ tuổi.
Nếu như tao tham gia và đạt được một trong ba vị trí đầu, tất nhiên tao phải đánh bại một ít đệ tử môn phiệt, thậm chí phải dốc hết sức lực để ứng phó, bại lộ tất cả con bài chưa lật.”
Tế Cẩu vừa nghe thấy lời này là biết rõ Phương Tri Hành không có hứng thú với hội võ Thanh Hà cho lắm.
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nếu không có gì bất ngờ thì Phương Tri Hành sẽ nhanh chóng tăng lên Tam Cầm cảnh, chậm thì mấy tháng, nhanh thì trong vòng một tháng.
Hơn nữa lấy quyền thế địa vị bây giờ của cậu, hầu như có thể xuôi gió xuôi nước thăng cấp đến Tứ Cầm cảnh.
Sau khi đạt được Tứ Cầm cảnh viên mãn rồi thì sẽ đụng phải một vấn đề không tài nào tránh né nổi!
Công pháp!
Ở trong mật thất của Đúc Binh đường không có công pháp hệ “Bạo Hổ” nào hết.
Điều này có nghĩa, Phương Tri Hành sẽ phải đòi hỏi với tổng bộ Thiết Sơn môn.
Thế nhưng cao tầng của Thiết Sơn môn có phải người ngu đâu, bọn họ sẽ đưa công pháp hệ Bạo Hổ cho Phương Tri Hành với điều kiện gì đây?
Tế Cẩu suy xét: “Mày có từng nghĩ đến, chờ tu vi của mày tăng lên tới Tứ Cầm cảnh viên mãn rồi, thực lực của mày sẽ bị công khai không?”
Phương Tri Hành than thở: “Tao đã sớm nghĩ đến việc đó rồi. Bây giờ tao 19 tuổi, nếu trong vòng nửa năm tao tăng lên tới Tứ Cầm cảnh viên mãn thì sẽ bị mọi người coi là kỳ tài tu hành hoặc là một con quái vật, chắc chắn sẽ đưa tới sự quan tâm rất lớn.”
Tế Cẩu bèn nói: “Đúng rồi, nhưng mày không có lựa chọn nào khác. Mày chỉ có thể công khai toàn bộ tu vi chứng minh thực lực của mình, người khác mới cho phép mày quan sát công pháp hệ Bạo Hổ, không phải sao?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, than thở: “Tao không thể cứ công khai như vậy được, quá khả nghi, nguy hiểm quá lớn.”
Tế Cẩu nhức đầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Công pháp là cơ mật quan trọng của môn phiệt thế gia, mày phải thông qua cách thu hoạch bình thường hoặc là trực tiếp chém giết, không con đường thứ ba nào cả.”
Phương Tri Hành mỉm cười đáp: “Đoạt, là lựa chọn thứ hai của taơ. Còn lựa chọn thứ nhất là rời khỏi quận Thanh Hà.”
“Rời khỏi?!”
Tế Cẩu chớp mắt, nó lại chưa bao giờ nghĩ đến con đường này.
Phương Tri Hành cười nói: “Nếu như tao đạt đến Tứ Cầm cảnh viên mãn thì thực lực sẽ tương đương với trưởng lão thậm chí là phó môn chủ của Thiết Sơn môn. Không dám nói đi ngang, ít nhất tao có đầy đủ sức tự vệ. Trời đất bao la, chạy đi đâu không được chứ?”
Tế Cẩu bừng tỉnh, tặc lưỡi nói: “Như vậy cũng được, rời khỏi quận Thanh Hà, đi một nơi nào đó không có ai quen biết mày bắt đầu từ số không!”
Một người một chó giao lưu tâm thần.
Ánh mắt Tố Nương chớp động, hiếu kỳ hỏi: “Phương thống lĩnh, ngài không muốn tham gia hội võ Thanh Hà à?”
Phương Tri Hành lắc đầu cười, thản nhiên nói: “Ta là một người an phận thủ thường, không thích vô giúp vui.”
Tố Nương sáng tỏ, rúc vào trong lòng Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành mỉm cười, cởi đai lưng và nhẹ nhàng đè đầu cô xuống.
…