Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Thăm Người Thân

Chương 340: Thăm người thân Chương 340: Thăm người thân

Bóng đêm dần sâu.

Trong thư phòng, Ôn Dục Văn ôm tay đứng thẳng một bên.

La Bồi Vân ngồi trên ghế, tay phải cầm một tờ giấy, tay trái đặt lên trên tay vịn, ngón tay không ngừng gõ gõ.

Sau một hồi lâu, La Bồi Vân buông tờ giấy xuống thản nhiên nói: “Đúng là Phương thống lĩnh tiêu xài rất lớn nhỉ.”

Ôn Dục Văn bèn nói: “Lão gia minh giám, lấy thu nhập của Phương thống lĩnh đến xem, trừ phi hắn vay mượn rất nhiều tiền, bằng không thì hắn rất khó có thể làm được thu chi cân bằng.”

“Vay tiền à?”

La Bồi Vân nhướng mày lên, trầm ngâm nói: “Không giống như vay tiền, cũng không giống như thu hối lộ.”

Nói đoạn, ông ta đột nhiên bật cười, tấm tắc nói: “Xem ra vị Phương thống lĩnh này của chúng ta có phương pháp kiếm tiền riêng của mình đây mà.”

Hàm Hương lâu, phố Bình An.

Đêm đã khuya, bầu trời dần dần trời u ám.

Từng cơn gió thổi qua phố Bình An, càng thổi càng lớn.

Đến sau nửa đêm, con phố náo nhiệt này mới dần dần yên ắng.

Người đi trên đường từ từ thưa thớt.

Một người đội đấu bồng mặc đồ đen đi tới cuối phố Bình An.

Người này đi thẳng đến góc đường, đặt một bầu rượu lên trên mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, một bàn tay bẩn thỉu thò ra ngoài từ trong bóng tối, bắt lấy bầu rượu.

Ào ào ~

Tay bẩn giơ bầu rượu lên rót liền tù tì, giống như sợ đối phương sẽ đoạt loại bầu rượu vậy.

Qua hồi lâu, người đưa rượu mở miệng nói với tiếng nói trầm thấp: “Ta biết ngươi rất thích Tố Nương, ta cũng hiểu rõ cơn đơn đau đớn yêu vô cùng mà lại không có được đó.”

Tay bẩn chậm rãi bò ra, để lộ một khuôn mặt càng bẩn hơn, hàm hồ hỏi: “Ngươi là ai, tại sao ngươi muốn nhắc tới Tố Nương?”

Người đưa rượu trả lời: “Ngươi biết đêm nay Tố Nương sẽ ngủ với ai không? Phương Tri Hành! Bây giờ hắn là tân sủng của Tố Nương. Bình thường bọn họ ở cùng nhau, triền miên với nhau. Nữ nhân ngươi tâm tâm niệm niệm vẫn bị nam nhân khác đè dưới thân.”

“Ngươi, câm miệng!”

Mặt bẩn nổi giận, tâm trạng kích động, thống khổ la lên: “Đừng có nhắc tới cô ta, ta không muốn biết bất cứ chuyện gì của cô ta cả.”

Người đưa rượu tiếp tục nói: “Ngươi yêu Tố Nương như vậy, ngươi nâng đỡ cô ta nổi tiếng, nhưng cô ta lại từ bỏ ngươi sau khi thành danh.

Ha ha, cũng đúng thôi, chuyện đầu tiên kẻ mù làm sau khi khôi phục thị lực chính là ném xuống quải trượng trên tay kia mà.”

Mặt bẩn tức giận đến cả người phát run, quát ầm lên: “Tại sao ngươi phải dày vò ta như vậy chứ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Người đưa rượu móc một chiếc túi giấy dầu ra khỏi lòng và bỏ trên mặt đất.

Trong túi giấy dầu tản ra mùi tanh nồng nặc.

“Ta muốn đưa cho ngươi một cơ hội trả thù.”

Người đưa rượu chỉ vào túi giấy dầu: “Trong túi có một miếng thịt, ngươi ăn sống nó là có thể thu được sức mạnh vô cùng vô tận.

Đến lúc đó, ngươi có thể giết chết Phương Tri Hành, đoạt lại Tố Nương của ngươi, từ đó ngươi và nàng có thể ở bên cạnh nhau vĩnh viễn.”

Người đưa rượu nói xong thì đứng lên xoay người rời khỏi, nhanh chóng biến mất ở đầu phố lạnh tanh.

Mặt bẩn nhìn túi giấy dầu trên mặt đất, hồi lâu sau vẫn không có động tác nào.

...

Sáng sớm hôm sau, trời âm u có mưa.

Loạt xoạt ~

Phương Tri Hành ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, ngồi dậy đưa mắt nhìn Tố Nương bên cạnh, biểu cảm trên mặt đặc biệt thỏa mãn.

Cậu duỗi người một cái, rời giường mặc quần áo, đi đến trước cửa sổ và mở nó ra.

Chỉ một thoáng, màn mưa bên ngoài kéo theo mùi trong lành ẩm ướt ập vào mặt.

“Mưa hay biết thời tiết...”

Sau khi cơn mưa xuân này đổ xuống, vạn vật sống lại, trăm hoa đua nở, một mùa xuân xinh đẹp sắp đến.

Phương Tri Hành giơ chân đá tỉnh Tế Cẩu còn đang khò khò ngủ say, đi ra ngoài.

Tế Cẩu ngáp một cái, không khỏi phàn nàn nói: “Bên ngoài đang còn mưa mà, mày gấp cái gì thế?”

Phương Tri Hành trả lời: “Mày quên rồi à, hôm nay chúng ta phải chạy đến Cấm Khu Đom Đóm đấy.”

Tế Cẩu tức khắc nhớ ra.

Điều kiện 1 yêu cầu Phương Tri Hành săn giết 1 con dị thú loài rắn cấp 3.

Đây là nhiệm vụ cứng, Phương Tri Hành dùng tiền cũng không mua được, chỉ có thể tự đi hoàn thành.

Cậu đi xuống lầu, đi qua đại sảnh.

Phương Tri Hành đứng ở trước cửa lớn, đưa mắt nhìn lại.

Bên ngoài mưa to rào rào che khuất bầu trời.

Trên đường phố toàn là nước đọng.

Dưới mái hiên ngoài cửa lớn, một người co ro trong góc phòng.

Phương Tri Hành liếc mắt, nhất thời nhận ra ngay.

Lại là Giang Hàn Lâm kia.

Lúc này gã càng thê thảm hơn, dơ bẩn thì không nói, quần áo rách nát dơ dáy, vẫn còn đi chân trần.

Một gã sai vặt đi tới, cười nói: “Phương thống lĩnh, ngài cần xe ngựa không ạ?”

Phương Tri Hành móc một ít tiền thưởng ra đưa cho hắn, gật đầu nói: “Kêu một chiếc đến đây đi, ngoài ra cũng dắt ngựa của ta đến luôn.”

“Đến ngay!”

Gã sai vặt vui mừng nhận tiền thưởng, bật chiếc ô giấy dầu chạy ra ngoài dưới màn mưa.

Phương Tri Hành kiên nhẫn chờ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0