Chương 341: Thăm người thân (2)
Chương 341: Thăm người thân (2)
Bỗng nhiên, cậu nhận thấy có một ánh mắt đang ngó chừng cậu.
Cậu ngước lên, không phải ai người khác, chính là tên Giang Hàn Lâm kia.
Gã nhìn chòng chọc vào Phương Tri Hành, vẻ mặt chết lặng sống không còn gì luyến tiếc.
Phương Tri Hành khẽ nhíu mày, nhận thấy bên trong con mắt đục ngầu của Giang Hàn Lâm mơ hồ lộ ra ý oán hận.
Nhưng Giang Hàn Lâm nhanh chóng quay đầu đi, nhìn về phía một người đi đường, trong mắt vẫn tràn ngập cái loại thù hận u ám lạnh lẽo, cái loại oán niệm sâu không thấy đáy.
Hình như cái tên này nhìn ai cũng thấy khó chịu, cả người chán chường tới cực điểm, thực sự không còn muốn sống nữa.
Phương Tri Hành thu hồi ánh mắt, không để ý quá nhiều.
Chỉ chờ thêm khoảng ngửa khắc, một chiếc xe ngựa lái tới, dừng ở bên ngoài cửa lớn.
Gã sai vặt che dù qua đây, cười nói: “Phương thống lĩnh, mời ngài lên xe.”
Phương Tri Hành lên xe ngựa, Tế Cẩu cũng nhảy lên.
“Giá ~”
Xa phu vung roi quất vụt một cái, con ngựa lập tức kéo xe, cộp cộp cộp đi về phía trước.
Đột nhiên Giang Hàn Lâm đứng lên, ba chân bốn cẳng đi tới trước mặt gã sai vặt kia.
“UI da, ngươi làm gì thế, dọa ta hết hồn rồi!”
Gã sai vặt đang nhìn theo xe ngựa rời đi, Giang Hàn Lâm bất thình lình xông tới đúng là có chút dọa người thật.
Giang Hàn Lâm trừng to mắt, tức giận hỏi: “Cái người ban nãy chính là Phương Tri Hành, đúng không?”
Gã sai vặt nhìn Giang Hàn Lâm đầy khinh thường, cười lạnh nói: “Đúng rồi đó, vị đại gia kia chính là thống lĩnh đại nhân đấy.”
Hai mắt Giang Hàn Lâm trợn tròn, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đi xa, vẻ mặt âm trầm không gì sánh được.
Gã sai vặt thấy thế, ha ha lạnh lùng chế giễu: “Người ta không thù không oán với ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì? A ta biết rồi, bây giờ Phương thống lĩnh là tân hoan của Tố Nương, hàng đêm thị tẩm, ngươi nhìn người ta không vừa mắt chứ gì?”
Giang Hàn Lâm tức giận đến cả người phát run, một phát bắt được áo của gã sai vặt gấp giọng nói: “Tố Nương thực sự thị tẩm hắn à?”
“Cút!”
Gã sai vặt hất tay Giang Hàn Lâm ra rồi quăng hắn ngã lộn lên đường.
Giang Hàn Lâm lăn hai vòng, cả người ngâm mình trong nước bùn.
“Phế vật, ngươi cho là ngươi là thứ gì?”
Gã sai vặt cười khẩy, phất tay rời đi.
Giang Hàn Lâm chậm rãi đứng lên, mất hồn mất vía, đi tới góc tường ngồi xuống.
Không lâu sau, gã móc túi giấy dầu kia ra khỏi ngực.
...
Xe ngựa dừng lại bên ngoài nha môn.
Phương Tri Hành xuống xe, ngẩng đầu thì nhìn thấy Đinh Chí Cương mang theo một đám nha dịch treo hoa đỏ, vải đỏ lên trên cửa chính.
Phương Tri Hành kinh ngạc hỏi: “Đại ca, mọi người đang làm gì thế?”
Đinh Chí Cương cười nói: “Lão đệ, đại công tử sắp về nhà thăm người thân rồi.”
Phương Tri Hành không khỏi nhướng mày lên.
Đại nhi tử của La Bồi Vân - La Khắc Kỷ sắp trở về rồi!
Thiên phú tập võ của La Khắc Kỷ rất cao, một mực ở quận thành chuyên tâm tu hành, quanh năm không quay về nhà.
Phương Tri Hành cảm giác có chút đột nhiên, bèn hỏi: “Chuyện khi nào vậy, sao không nghe thấy chút phong thanh nào thế?”
Đinh Chí Cương nhún vai nói: “Ầy, hành tung của đại công tử đương nhiên là bảo mật. Sáng nay ta cũng mới vừa nhận được thông báo thôi, rất đột nhiên, ta sắp bận rộn chết đây.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, trong lòng nhất thời không còn gì để nói.
Tế Cẩu thấy vậy, ha ha giễu cợt nói: “Xem đi, cái này gọi là kế hoạch không cản nổi biến hóa, mày càng muốn đi sớm một chút thì càng không đi được.”
Phương Tri Hành bĩu môi. Cậu suy nghĩ một chút, chợt đi đến võ đài, không để ý trời mưa mà triệu tập toàn bộ Bộ Binh và Cung Binh chỉnh đốn kỷ luật.
“Đại công tử sắp về nhà, tất cả mọi người xốc dậy tinh thần cho ta, lấy tinh thần diện mạo tốt nhất nghênh đón đại công tử trở về, hiểu chưa?” Phương Tri Hành ra lệnh.
“Hiểu!”
Mọi người rướn cổ, đều nhịp hô to.
Trong lúc không biết, mưa rơi nhỏ dần.
Ba người Phương Tri Hành, Đinh Chí Cương, Ôn Ngọc Đông đội mưa đi đến cửa thành, kiễng chân trông ngóng.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa bình thường đi tới cửa thành.
Xa phu là một thanh niên áo trắng, trên đầu đội đấu lạp, bên hông treo đao.
Hai mắt Phương Tri Hành híp lại, nói khẽ: “Vết bánh xe thật là nặng.”
Nghe vậy, Đinh Chí Cương đưa mắt nhìn kỹ, lúc này mới chú ý đến phía sau xe ngựa để lại hai hàng vết bánh sâu đậm.
Tuy có nguyên nhân do trời mưa đường ướt nhưng trên quan đạo toàn là đá vụn đấy, tương đối cứng rắn. Trừ phi là xe nặng, nếu không thì không có khả năng đè ra vết bánh xe rõ ràng như thế.
Trong lúc hai người kinh nghi, Ôn Ngọc Đông đột nhiên lao ra màn mưa, vui vẻ phất tay kêu lên: “Ca!”
Thanh niên áo trắng ngẩng đầu, cười ha ha nói: “Đệ, ta đã về rồi!”
Đinh Chí Cương thấy vậy, bèn giới thiệu: “Người kia là đại nhi tử của Ôn quản gia, Ôn Ngọc Lâm!”
Phương Tri Hành hiểu rõ, lập tức bước ra nghênh đón.
Đinh Chí Cương nhắm mắt theo đuôi.
Xe ngựa dừng lại trước cửa thành.
“Ti chức cung nghênh đại công tử!”