Chương 342: Thăm người thân (3)
Chương 342: Thăm người thân (3)
Vẻ mặt đám người Phương Tri Hành nghiêm lại, thi lễ bài bản, cung kính.
“Miễn lễ.”
Trong xe truyền ra một giọng nói bình thản, trong tiếng nói giống như có cảm giác áp bách vô cùng sung mãn.
Màn xe vén lên một góc, có một ánh mắt thấu ra ngoài cười nói: “Ngọc Đông, đã lâu không gặp.”
Ôn Ngọc Đông xúc động nói: “Ngọc Đông cũng rất nhớ đại công tử.”
“Ừ, mưa lớn, về nhà trước rồi nói sau.”
Màn xe buông xuống, uy áp đó cũng lập tức biến mất.
Đám người Phương Tri Hành không khỏi buông lỏng tâm thần, lúc này mới bắt đầu hô hấp không khí mới mẻ một lần nữa.
Xe ngựa chậm rãi đi trước, tiến vào cửa thành.
Mọi người lập tức đuổi kịp, theo xe ngựa một đường trở về nha huyện.
Một lát sau...
Xe ngựa dừng lại trước cổng nha môn.
Ôn Ngọc Lâm xuống xe trước, khoanh tay đứng ở một bên.
Ngay sau đó, một bàn tay to vén màn xe lên, đầu xe trầm mạnh xuống.
Trong nháy mắt sau đó, một thân hình cường tráng dị thường ra khỏi thùng xe.
Đám người Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ đồng tử hơi co rút lại.
Giờ khắc này, khuôn mặt của nam nhân đứng ở đầu xe trông vô cùng trẻ tuổi, còn phải trẻ hơn La Khắc Chiêu rất nhiều.
Thân hình của hắn cao lớn vô cùng, đạt đến chiều cao kinh người hơn 2 mét 5.
Hắn mặc một bộ kình trang màu tím nhạt, trong cổ áo nơi ngực lộ ra một đoạn nhuyễn giáp màu bạc, bên hông giắt một thanh trường kiếm màu đen.
Cả người cao to uy mãnh, bắp thịt cuồn cuộn, không ai bì nổi.
Hắn bước xuống xe, đầu xe vung mạnh lên.
Trong nháy mắt này, bánh xe đáng thương giống như là thả ra áp lực cực lớn vậy, cao hơn hẳn một đoạn.
La Khắc Kỷ thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, đó là một loại nhìn xuống hờ hững.
Tất cả mọi người cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt ấy.
Lúc này, La Bồi Vân mang theo đại phu nhân đi ra.
“Phụ thân! Nương!”
Trên mặt La Khắc Kỷ hiện lên nụ cười vui vẻ, đi tới quỳ xuống dập đầu.
“Con ta mau dậy!” Đại phu nhân vui cười đỡ con trai đứng dậy.
Chiều cao của bà chỉ đủ đến eo của La Khắc Kỷ, có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
La Bồi Vân cười nói: “Khắc Kỷ, trên đường vẫn thuận lợi chứ?”
La Khắc Kỷ gật đầu nói: “Coi như cũng được, trên đường chỉ gặp phải mấy tên tiểu mao tặc, đều bị Ngọc Lâm giải quyết.”
“Bình an là tốt rồi.”
Đại phu nhân siết chặt bàn tay của con trai: “Nào nào, đừng đứng ngoài dầm mưa nữa.”
Mọi người lập tức xoay người tiến vào đại sảnh trong nha.
Tiệc rượu đã bày xong từ lâu, đoàn người đều ngồi xuống, ăn ăn uống uống.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương đứng dậy bước qua mời rượu.
La Bồi Vân giới thiệu: “Đinh tổng bộ đầu con biết rồi nhỉ, vị này chính là thống lĩnh mới tới Phương Tri Hành.”
Phương Tri Hành giơ ly rượu lên, kính cẩn nói: “Ti chức bất tài, chúc đại công tử võ đạo hưng thịnh.”
La Khắc Kỷ đánh giá Phương Tri Hành, thản nhiên gật đầu nói: “Còn trẻ như vậy đã lên tới thống lĩnh, xem ra thiên phú tập võ của ngươi khá tốt.”
Phương Tri Hành bèn nói: “Ti chức không dám nhận. Ở trước mặt đại công tử, ti chức chẳng qua chỉ là một bãi bùn nhão mà thôi, không đáng để ý.”
La Khắc Kỷ cười ha ha nói: “Bùn nhão có thể trét tường mới là bùn nhão tốt.”
Phương Tri Hành nghiêm túc trả lời: “Ti chức nhất định cố gắng trở thành bùn nhão tốt nhất.”
“Ha ha ha, thú vị!”
La Khắc Kỷ bị chọc cười, nói thẳng: “Phụ thân, ngài tìm được tên nịnh hót này từ chỗ nào thế.”
La Bồi Vân cười nói: “Duyên phận mà thôi. Hắn không chỉ biết nịnh hót, năng lực cũng rất xuất chúng. Ít nhất đến bây giờ chưa làm sai một chuyện nào.”
La Khắc Kỷ nhìn Phương Tri Hành thêm một cái.
Tiệc đón gió tiếp tục, kéo dài hơn hai giờ mới kết thúc.
Đoàn người Phương Tri Hành tản ra.
“Lão đệ, đi, chúng ta hàn huyên vài câu.”
Đinh Chí Cương gọi lại Phương Tri Hành, hai người cùng đi nha sở Thông Phán.
Phương Tri Hành cũng đang muốn tìm hắn tâm sự.
Hai người ngồi xuống, Đinh Chí Cương than thở: “Đại công tử đã trở về, sau đó chúng ta phải cẩn thận một chút. Đại công tử văn võ toàn tài, tâm tư sâu không lường được, không phải nhị công tử có thể so sánh.”
Phương Tri Hành không khỏi hỏi: “Trước đây huynh từng hầu hạ đại công tử rồi à?”
Đinh Chí Cương lắc đầu nói: “Đại công tử đi quận thành từ rất lâu rồi. Lúc hắn ở chỗ này, ta vẫn còn chỉ là một đầu mục bắt người, không có nhiều cơ hội được tiếp xúc với hắn.
Có điều, thật ra ta nghe người ta từng nhắc đến nhiều lần rằng đại công tử vô cùng thông minh. Ở trước mặt hắn, nhất định đừng chơi trò vặt vãnh gì cả.”
Phương Tri Hành nhớ kỹ, cười nói: “Đâu dám chứ, chúng ta đối đãi theo bổn phận, thành thật làm việc, làm tròn trách nhiệm là được.”
Đinh Chí Cương đồng tình vô cùng.
Đại công tử rời nhà nhiều năm bây giờ có tính cách thế nào, đoàn người còn chưa thăm dò rõ ràng, phải khiêm tốn một chút, miễn cho đụng phải hắn.
…