Chương 344: Áp bách (2)
Chương 344: Áp bách (2)
Khóe miệng La Khắc Kỷ hơi cong lên, cười nói: “Thật biết điều.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Tri Hành hỏi: “Ngươi không cảm thấy cô ta rất hài hước à?”
Phương Tri Hành thấy vậy, suy nghĩ lướt qua, thận trọng đáp: “Ti chức ngu dốt, xin đại công tử cho một ít nhắc nhở.”
La Khắc Kỷ cười nói: “Cô ta xin ta trừng phạt cô ta, ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị à? Ngươi nói xem, tại sao một người sẽ xin người khác trừng phạt mình thế?”
Trong lòng Phương Tri Hành cạn lời, không hề dao động nói: “Cô ta là nô tỳ, làm ra chuyện sai lầm, tự nhiên phải bị phạt.”
“Nói hay lắm!”
La Khắc Kỷ gật đầu: “Tay cô ta có chút vụng về, ngươi giúp cô ta sửa lại đi.”
Phương Tri Hành nhìn thị nữ.
Thị nữ cũng nhìn Phương Tri Hành, vẻ mặt thấp thỏm lo âu không cách nào hình dung được.
Phương Tri Hành đột nhiên bước đến, nắm tay phải của cô ta, nắm ngón tay cái bẻ một phát.
Rắc ~
Ngón cái của thị nữ kịch liệt cong lên.
“A!!”
Thị nữ hét thảm, nước mắt tức khắc tràn ra bờ mi.
Phương Tri Hành lại nắm ngón trỏ của cô, bẻ gãy!
Ngón giữa, bẻ gãy!
Ngón áp út, bẻ gãy!
Ngón út, bẻ gãy!
Thị nữ đau đến gần như sắp ngất, nước mắt rơi như mưa.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong.
Ngay sau đó, Phương Tri Hành lại nắm tay trái của nàng, đang muốn bẻ gãy.
“Được rồi.”
La Khắc Kỷ hơi nhướng mày lên, nhìn Phương Tri Hành cười ha ha nói: “Ngươi đúng thật là điên rồi, đối xử với một cô nương như vậy cũng ác quá rồi đó. Ngươi không hiểu thương hương tiếc ngọc hả?”
Phương Tri Hành cấp tốc cúi đầu, nghiêm túc nói: “Ti chức đáng chết.”
La Khắc Kỷ cười nói: “Được rồi, ngươi mang cô ta xuống chữa thương đi.”
“Vâng!”
Phương Tri Hành không chút do dự, kéo tay thị nữ đi ra khỏi phòng, chính là có ý quả quyết, nghe lời, kêu làm gì thì làm cái đó.
Đồng thời một thị nữ khác bị gọi đến, tiến vào gian phòng.
Tế Cẩu chờ ở bên ngoài theo sau, nhìn thị nữ khóc thút thít kinh nghi nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, tiếng kêu thảm thiết ban nãy là?”
Phương Tri Hành lắc đầu, cái gì cũng chưa nói.
Tế Cẩu khựng lại, trừng lớn mắt chó. Nó vẫn chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Phương Tri Hành âm trầm như vậy.
“Mày, tức giận à?!”
Trong lòng Tế Cẩu chợt hẫng.
Tuy nó không biết trong căn phòng kia đã xảy ra chuyện gì nhưng nó rất rõ ràng một việc, Phương Tri Hành tuyệt đối đã bị chọc giận.
Chỉ một lát sau, Phương Tri Hành một thân một mình vòng trở lại.
Lúc này, La Khắc Kỷ cũng chuẩn bị xong rồi, tóc của hắn đã được vấn hết lên, cực kỳ chỉnh tề, một tia không loạn.
“Đi thôi.”
La Khắc Kỷ cất bước ra khỏi cửa, huynh đệ Ôn gia nhắm mắt theo đuôi.
Phương Tri Hành ngoan ngoãn đi phía trước dẫn đường, dẫn ba người một đường đi tới phố Bình An.
“Nơi này là phố Bình An nhỉ, biến hóa lớn phết!”
La Khắc Kỷ nhìn quanh mình, trên mặt hiện lên vẻ hoài niệm và hồi ức, cười nói: “Khi ta còn bé từng lén chạy qua con đường này chơi một lần, kết quả bị mẫu thân đánh mông đấy.”
Ôn Ngọc Lâm cười nói: “Đánh là thân mắng là yêu, đại phu nhân là vì tốt cho ngài thôi.”
La Khắc Kỷ chuyển hướng Phương Tri Hành hỏi: “Chúng ta đi nhà ai chơi?”
Phương Tri Hành trả lời: “Cửa tiệm nổi tiếng lớn nhất nơi này là Hàm Hương lâu, bên trong có rất nhiều kỹ nghệ nhân am hiểu ca vũ. Không biết đại công tử có cảm thấy hứng thú không?”
“Ừ, đi chơi chút đi.”
La Khắc Kỷ khẽ gật đầu, tràn đầy phấn khởi.
Đột nhiên, hắn cúi đầu liếc nhìn Tế Cẩu, nhướng mày nói: “Liệp Lang này là ngươi nuôi à?”
Phương Tri Hành đáp: “Trước kia ti chức lớn lên ở trong núi. Lúc đi săn thú thì nhặt được một con thú con, tưởng nó là chó nên mang về nuôi.”
La Khắc Kỷ ừ hử, cười nói: “Cái thứ này tiện lắm, nuôi không thân, ta khuyên ngươi giết nó sớm chút thì tốt hơn.”
Phương Tri Hành buồn cười trong lòng, liếc nhìn Tế Cẩu đầy thâm ý.
“Mẹ nó!”
Tế Cẩu cạn lời đến cực điểm: “Đệch mợ nó đây tuyệt đối là kì thị chủng tộc!”
Đoàn người đi tới Hàm Hương lâu.
“Ui cha, Phương thống lĩnh!”
Tú bà vẫn nhiệt tình ra đón giống như ngày thường.
Phương Tri Hành vội vã tằng hắng một cái, nghiêm túc giới thiệu: “Vị này chính là đại công tử.”
“Đại...”
Tú bà sợ hết hồn, vội vàng quay sang La Khắc Kỷ, trên mặt hiện lên nụ cười tươi như đóa hoa cúc. Bà ta cúi đầu khom lưng, vén áo thi lễ nói: “Ta xin bái kiến đại công tử.”
La Khắc Kỷ đánh giá Hàm Hương lâu, hai tay chắp sau lưng, thảnh thơi gật đầu nói: “Trang hoàng chỗ này của ngươi không tệ lắm.”
Tú bà cười khanh khách nói: “Nhờ hồng phúc của huyện lệnh đại nhân và đại công tử cả.”
La Khắc Kỷ đột nhiên nói: “Ngươi cười buồn nôn quá, sau này đừng cười nữa.”
Tú bà giống như bị bóp họng, nụ cười tươi cứng lại trên mặt. Bà ta cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Ta cẩn thận tuân theo phân phó của đại công tử, sau này sẽ không tiếp tục cười nữa.”
La Khắc Kỷ hỏi: “Ở chỗ ngươi, cô nương nào xinh đẹp nhất?”
Tú bà liền nói: “Đương nhiên là hoa khôi Tố Nương rồi.”
“Tố Nương?”