Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Áp Bách (3)

Chương 345: Áp bách (3) Chương 345: Áp bách (3)

La Khắc Kỷ chần chờ hồi lâu, bất thình lình hỏi: “Cô ta vẫn còn sạch sẽ chứ?”

Tú bà ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: “Tố Nương...”

Bà ta còn chưa dứt lời, một bạt tai đánh tới.

Chát!

Tú bà bị đánh lảo đảo một cái, gương mặt nhanh chóng sưng đỏ lên.

Ôn Ngọc Lâm thu tay về, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi cười hả. Nụ cười ghê tởm đó làm dơ mắt đại công tử đó, biết không?”

Tú bà sợ đến mặt cắt không còn chút máu, bịch bịch quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ nói: “Ta đáng chết, đáng chết!”

Ôn Ngọc Lâm hừ một tiếng, phân phó: “Tìm một nữ nhân tư sắc tốt, tài nghệ cao, thân thể cũng sạch sẽ hầu hạ đại công tử.”

“Dạ dạ!”

Giọng nói tú bà phát run, vội vàng rời đi.

Phương Tri Hành đưa tay làm ra tư thế xin mời, cung kính nói: “Mời đại công tử đi lên lầu ba.”

La Khắc Kỷ cất bước lên lầu, thân thể cao to cường tráng khiến người ta ghé mắt.

Đoàn người đi tới lầu ba, tiến vào phòng bao lớn thoải mái nhất.

Căn phòng này trước giờ vốn thuộc về Tố Nương.

Nhưng trước khác nay khác.

Tú bà đã cho Tố Nương đi ra.

Không bao lâu sau!

Tú bà nghiêm mặt dẫn một cô nương trẻ tuổi rất đẹp tiến vào phòng bao lớn.

Cô nương này còn chưa đến mười tám tuổi, duyên dáng yêu kiều, toàn thân tản ra hơi thở ngọt ngào giống như quả đào mật vừa chín tới, vẫn còn mang theo ba phần non nớt.

So sánh với Tố Nương, cô nương này từ dung mạo đến khí chất đều kém một đoạn.

Dù sao Tố Nương cũng là hoa khôi, không dám nói trong một vạn không có một nhưng cũng là ngàm dặm chọn một.

La Khắc Chiêu ngồi xuống, hơi nghiêng đầu quan sát cô nàng cẩn thận.

Cô nương ôm tỳ bà nửa che mặt, có vài phần hàm súc và xấu hổ, làm người thương tiếc.

“Coi như cũng được đi, cô ta đi.”

La Khắc Kỷ không có xoi mói.

Tú bà nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi giống như được đại xá.

Phương Tri Hành và hai huynh đệ Ôn gia cũng lập tức rời khỏi phòng bao lớn, canh giữ ở ngoài cửa.

Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng tỳ bà, đàn cũng không tệ lắm, đại huyền (dây đàn lớn) âm vang, tiểu huyền (dây đàn nhỏ) nỉ non.

“Phương thống lĩnh, ngươi không đứng đây trông coi, có hai huynh đệ bọn ta trôi là được rồi. Ngươi đi chơi phần của ngươi đi.”

Đột nhiên, Ôn Ngọc Lâm cười nói một câu.

Phương Tri Hành chớp mắt, chần chờ nói: “Chuyện này, không tốt lắm đâu, ngộ nhỡ đại công tử...”

Khóe miệng Ôn Ngọc Lâm nhếch lên, cười như không cười nói: “Không có gì không tốt, ta cho ngươi đi, ngươi cứ làm theo là được rồi.”

Phương Tri Hành thấy vậy, không nói nhảm nữa, xoay người vào căn phòng cách vách.

Tú bà cũng đi theo vào, bụm mặt tủi thân cực kỳ, càng không ngừng thở dài thấp giọng nói: “Phương thống lĩnh, để ta bảo Tố Nương đến tiếp đãi ngài đi.”

Phương Tri Hành gật đầu, nhắc nhở: “Bà nhìn kỹ chút, có việc lập tức tới gọi ta.”

“Ừ, ta hiểu mà.” Tú bà liên tục gật đầu, quả thực là coi Phương Tri Hành như người trong nhà.

Không lâu sau đó, Tố Nương đi tới bên người Phương Tri Hành, trên mặt cũng có vài phần tủi thân.

Rõ ràng là cô không muốn nhường phòng bao lớn ra ngoài. Đó là địa bàn của cô, tượng trưng cho địa vị của cô, hiện tại cô chỉ cảm thấy như bị thất sủng vậy.

“Vị đại công tử kia...”

Tố Nương nhịn không được mở miệng hỏi.

Nhưng Phương Tri Hành trực tiếp ra dấu cho cô đừng lên tiếng, nghiêm túc lắc đầu với cô.

Tố Nương thấy vậy, lập tức ngậm miệng lại, chậm rãi rúc vào trong lòng Phương Tri Hành.

Thời gian từng giờ trôi qua...

Trước cửa lớn Hàm Hương lâu, một bóng người giống như ăn mày cúi gằm đầu xuống, lung la lung lay đi đến cửa lớn.

Quần áo gã tả tơi, cả người tanh tưởi, kẻ khác tránh không kịp.

“Tên chó Giang Hàn Lâm này, ngươi còn dám tới à?”

Hai hộ vệ đứng canh trước cửa nhất thời nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng chặn đường đi của Giang Hàn Lâm.

Một hộ vệ trong đó trực tiếp giương tay tát đến.

Bốp!

Hộ vệ rụt tay về, chỉ cảm thấy tay mình đau rát giống như đánh lên một tấm ván sắt.

Giang Hàn Lâm ăn một cái tát, ngoại trừ tóc vung lên ra thì gần như là bất động.

“Vãi thật, có phải ngươi đeo mặt nạ trên mặt không thế?”

Hộ vệ giận không chỗ phát tiết, vung nắm đấm nhắm thẳng lên mũi của Giang Hàn Lâm.

Ầm!

Hộ vệ thu hồi nắm đấm, cánh tay cuộn lại, đau đến gào khóc, càng không ngừng phất tay.

Giang Hàn Lâm vẫn không nhúc nhích.

Nhìn thấy cảnh này, hai hộ vệ nhìn nhau một cái, kinh nghi bất định.

Ngay sau đó, Giang Hàn Lâm bỗng nhiên giơ tay lên, nhéo cổ tên hộ vệ kia kéo hắn đến.

Giang Hàn Lâm lập tức ngẩng đầu lên, miệng há mở, càng lúc càng lớn, khóe miệng xé rách đến tận bên tai.

Miệng lớn dính máu!

Răng nhọn trong miệng xếp thành từng hàng một, lan tràn đến chỗ sâu trong yết hầu.

Phập ~

Giang Hàn Lâm cắn lên cổ tên hộ vệ kia, máu tươi kịch liệt phun bắn ra.

Một hộ vệ khác bị máu bắn tung tóe lên mặt, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt đúng hình.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0