Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Cường Hoành

Chương 346: Cường hoành Chương 346: Cường hoành

Toàn thân hắn cứng đờ đứng im tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn Giang Hàn Lâm giơ hộ vệ kia lên bằng cả hai tay, sau đó nhét từng chút từng chút một vào trong cái miệng như vực sâu, nuốt chửng toàn bộ.

Giang Hàn Lâm ăn trọn một người mà bụng cũng không phồng lên, sau đó lại thò tay vớt một tên hộ vệ khác.

Cuối cùng tên hộ vệ kia cũng phục hồi tinh thần lại từ cơn bần thần, cổ họng phát ra tiếng kêu thảm bén nhọn kinh khủng.

“A ~”

Nhưng, tiếng kêu thảm thiết im bặt dừng lại.

Hắn cũng bị Giang Hàn Lâm bắt lấy, thuần thục nuốt vào trong bụng.

“Làm sao vậy?”

“Ai kêu to thế hả, có phiền không vậy?”

Người xung quanh đều quay đầu lại, nháy mắt sau, bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh Giang Hàn Lâm ăn thịt người.

Tình cảnh này quá mức rùng rợn!

Cả đám đều trợn to mắt, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.

Bách tính bên trong huyện thành ngày nào cũng sống trong thế giới nhỏ của mình, tin tức thiếu thốn.

Phần lớn người thậm chí còn không biết thế giới này có loại quái vật là yêu ma tồn tại.

Ngày này, bách tính huyện thành Khánh Lâm rốt cuộc nhớ lại sự sợ hãi khi bị yêu ma khống chế đã từng!

“Ăn, ăn người rồi!”

“Tên ăn mày kia là ai, hắn đang làm gì vậy?”

“Chạy mau, nhanh…”

Người trong đại sảnh dần rơi vào cảnh hỗn loạn, đám người tranh nhau chen lấn bỏ chạy.

Thế nhưng!

Giang Hàn Lâm cứ đứng tại cửa chính, trong lúc nhất thời không ai dám xông ra.

Có người trốn vào trong phòng, có người chạy lên lầu.

“Ai dô, đừng giẫm lên ta!”

“Thứ hỗn xược kia, biết ta là ai không, còn không mau tránh đường.”

Người đông quá, ngươi đẩy ta chen, rất nhanh xảy ra tình trạng giẫm đạp lên nhau, loạn thành một mớ.

Cuối cùng!

Có một thanh niên to gan tựa sát vào vách tường muốn chạy ra ngoài.

Nhưng Giang Hàn Lâm bỗng nhiên vươn tay, cánh tay của gã tức thì kéo dài ra khoảng 3 mét, lập tức tóm lấy cổ của thanh niên kia kéo lại và nhét vào trong miệng gã, nuốt còn nhanh hơn cả ăn mì.

“Á!!”

Cảnh này làm cho đám người kinh hãi la lên thất thanh.

Dù là như thế, khách nhân của tầng 2 và tầng 3 vẫn đang chơi đùa vui vẻ như cũ, muốn ngừng mà không được, hoàn toàn không phát giác ra mối nguy hiểm sắp ập đến.

Cũng bởi vì, đại sảnh Hàm Hương lâu vốn dĩ là nơi ồn ào nhất.

Mọi người đã sớm quen với bầu không khí ầm ĩ này.

Cho đến khi có người vội vã chạy lên lầu, la to.

“Hả, sao vậy?”

Ôn Ngọc Lâm nhướng mày, phát hiện liên tục có người chạy lên lầu 3, ai nấy đều có vẻ hoảng hốt.

“Ca, ta đi xem một chút.”

Ôn Ngọc Đông cầm theo đao, bước nhanh.

Hắn chặn 1 người lại hỏi: “Phía dưới xảy ra chuyện gì vậy?”

Người kia lạc cả giọng: “Ăn người rồi, có tên ăn mày đang ăn người!”

Ôn Ngọc Đông lập tức thay đổi sắc mặt, vội đưa đầu nhìn xuống.

Cảnh tượng thật khó tin, có một tên ăn mày trong đại sảnh, gã bắt người bỏ vào trong miệng, 1 ngoạm là 1 người.

Trán Ôn Ngọc Đông nổi gân xanh, quay người chạy đến trước mặt Ôn Ngọc Lâm, gấp gáp nói: “Ca, xảy ra chuyện lớn rồi, có 1 yêu ma xông vào đại sảnh.”

“Cái gì, yêu ma?!”

Ôn Ngọc Lâm khựng lại, ngạc nhiên nói: “Đệ chắc chứ? Yêu ma bình thường không dám vào trong thành săn mồi đâu.”

Ôn Ngọc Đông vội đến mức dậm chân, la lên: “Đúng là yêu ma mà, gã đang ăn người ngay trong đại sảnh kìa!”

Lời này vừa nói ra!

Tế Cẩu đang ngủ gật ngoài hành lang bỗng ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, vội truyền âm thông báo cho Phương Tri Hành.

Rất nhanh, tiếng cọt két vang lên.

Phương Tri Hành mở cửa phòng, nhô đầu ra quan sát.

Đúng lúc này, cậu nhìn thấy 2 huynh đệ Ôn gia đẩy cánh cửa phòng riêng và bước ra thật nhanh.

Thấy cảnh này…

Phương Tri Hành hơi chần chừ, vừa đưa chân ra lại thu về, đóng cửa.

Tế Cẩu đi vào theo, ngẩng đầu nhìn Phương Tri Hành, kinh ngạc hỏi: “Mày không ra ngoài xem tình hình à?”

Ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên, hỏi lại: “La Khắc Kỷ vừa hiện thân thì lập tức có yêu ma xuất hiện, mày có cho rằng đây là sự trùng hợp không?”

Tế Cẩu chớp mắt, kinh ngạc nói: “Ý mày là con yêu ma kia nhắm tới La Khắc Kỷ ư?”

“Mười phần chắc tám chín phần là ý này.”

Phương Tri Hành gật đầu, nét mặt thay đổi liên tục: “Không phải vội, chúng ta cứ quan sát trước đã rồi tính tiếp.”

Tế Cẩu mỉm cười, nói: “Mày cứ nấp kỹ vào, tao tạo 1 phân thân ra ngoài xem thử.”

Tế Cẩu thò đầu qua khe cửa, dáo dác nhìn quanh, xác nhận mọi người đều lo thân mình còn chưa xong, nó liền tạo ra 1 Ảnh Phân Thân.

Gần như cùng lúc, một bàn tay to lớn bỗng xuất hiện và nắm lấy hàng rào chắn tầng 3.

Tiếp đó, bàn tay to đột nhiên dùng sức, một bóng người từ phía dưới nhảy lên, đáp xuống hành lang

“Ngươi, ngươi!”

Mấy vị khách trên hành lang sợ mất mật, hốt hoảng lùi lại.

Tóc Giang Hàn Lâm rũ rượi che hết mặt, không ai có thể thấy được biểu cảm trên mặt gã.

Chỉ thấy gã giang 2 cánh tay, ôm chặt mấy người rồi kéo lại trước mặt mình. Sau đó lại há miệng thật to, nuốt chửng sạch sẽ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0