Chương 347: Cường hoành (2)
Chương 347: Cường hoành (2)
Cảnh tượng quá tàn bạo, Ảnh Phân Thân vừa nhìn thấy lông tơ tức thì dựng hết lên, nó không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp giải thể bản thân và biến mất.
Giang Hàn Lâm bước về phía phòng riêng, nhấc chân đạp bay cánh cửa.
“Tố! Nương!”
Một giọng nói không phải tiếng con người truyền ra, âm thanh sắc bén chói tai như thể xuyên thủng màng nhĩ của con người.
“??”
Trong phòng, Tố Nương che 2 lỗ tai, vẻ mặt hoảng sợ.
Cô nhìn sang Phương Tri Hành, muốn hỏi cậu bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, ai đang gọi cô?
Nhưng Phương Tri Hành lại ra hiệu cô chớ lên tiếng.
Sau một khắc, Giang Hàn Lâm giơ chân đạp cửa phòng riêng và bước vào.
“Yêu ma to gan!”
Một tiếng quát chói tai lập tức vang lên.
Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
Rầm!
Cả Hàm Hương lâu đột nhiên lắc lư dữ dội.
Phương Tri Hành ngẩng đầu, tro bụi rơi rào rào, xà nhà hơi nghiêng, nóc nhà nhanh chóng rời rạc.
“Sắp sụp rồi…”
Phương Tri Hành thấy thế, ôm Tế Cẩu và Tố Nương nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cậu đáp xuống mái hiên lầu 2 rồi nhảy thêm lần nữa, phiêu phiêu đáp xuống đường cái, một hơi chạy xa cả trăm mét.
Sau đó, cậu dừng bước, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Thì thấy một con quái vật khổng lồ đang đứng trên lầu 3 của Hàm Hương lâu.
Quái vật kia cũng là loại khâu ghép, cao khoảng 10 mét, đứng thẳng trên 2 chân.
Nó mọc một cái đầu dê núi, đỉnh đầu có 2 cái sừng dê chĩa lên trời, lông và tóc đều là màu xanh lá cây đậm.
Nửa thân trên là nữ nhân, bộ ngực cao cao liên tục chảy ra chất sữa màu ngà.
Nửa thân dưới là nam nhân, một con rắn dài với cánh tay thô vươn ra giữa 2 chân, múa máy điên cuồng giữa không trung.
Con yêu mà dê núi lông xanh này lật tung nóc nhà, đập vỡ 2 vách tường.
Lầu 3 trở thành lầu lộ thiên!
Toàn bộ Hàm Hương lâu liên tục nghiêng ngả, lắc lư sắp sập.
Rất nhiều người điên cuồng chạy ra ngoài.
Thế nhưng!
Ầm rầm rầm~
Tất cả đều sụp đổ!
Một lát sau, cao lầu 3 tầng không thể chống chịu nổi, trực tiếp đổ sụp xuống.
Yêu ma đầu dê cũng ngã ngửa rơi theo, thân thể nện xuống đống đổ nát, một vòng khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Ngay sau đó, một bóng người mạnh mẽ nhảy ra, rơi ầm xuống đất, chính là La Khắc Kỷ.
La Khắc Kỷ không bị thương, nét mặt hơi thay đổi, mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm yêu ma đầu dê.
Phương Tri Hành đảo mắt nhìn quanh, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cộng với bụi mịt mù nổi lên khắp nơi, cậu không phát hiện ra bóng dáng của 2 huynh đệ Ôn gia.
“Tố~Nương~!”
Yêu ma đầu dê lồm cồm bò dậy, gầm rú, vẫy tay nổi lên gió lớn, thổi tan khói bụi mù mịt.
La Khắc Kỷ đột nhiên hét lên: “Tố Nương đang ở chỗ ta, ngươi đến đây đi.”
Yêu ma đầu dê bỗng nhìn sang, kích động nói: “Trả Tố Nương lại cho ta, cô ấy là của ta!”
La Khắc Kỷ cau mày hỏi: “Ngươi là ai, ngươi và Tố Nương là gì của nhau?”
“Ta ư?!”
Yêu ma đầu dê nghiêm túc nói: ‘Ta, ta chính là ta…”
La Khắc Kỷ lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc thanh trường kiến lên, cười khẩy: “Sao, đến tên của mình mà ngươi cũng không nhớ nổi à?”
“Không, ta là Giang Hàn Lâm!”
Bỗng nhiên, yêu ma đầu dê quát ầm lên.
Lời này vừa nói ra!
Toàn bộ đám người đều nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin.
Ai cũng biết tên Giang Hàn Lâm này và cực kỳ chán ghét thứ vô liêm sỉ, vô lại, nghèo kiết hủ lậu như gã, ngay cả đụng mặt cũng cảm thấy xúi quẩy.
Không nghĩ rằng…
“Giang Hàn Lâm, gã mất kiểm soát rồi?!”
Phương Tri Hành trừng mắt, không khỏi nhìn sang bên cạnh.
Bắt gặp thân thể mềm mại của Tố Nương run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể lảo đảo, suýt chút ngất đi.
“Đúng, ta là Giang Hàn Lâm, ta đến tìm Tố Nương, ta muốn đưa nàng rời khỏi nơi này…”
Yêu ma đầu dê như thể khôi phục ký ức, gã ngồi xổm xuống, 2 tay đào bới trên đống phế tích.
“Tố Nương, cô ở đâu?”
“Mau ra đây, Giang Hàn Lâm ta tới cứu cô đây!”
Máu nhỏ giọt trong đống phế tích, thỉnh thoáng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Giang Hàn Lâm dã man moi ra.
Rầm!
Ầm!
Đống gạch vụn xen lẫn từng bóng người tàn tạ bị Giang Hàn Lâm móc ra ngoài, một trảo quẹt ngang, văng ra phía xa.
Máu thịt văng tung tóe!
Đột nhiên, một bóng dáng xông lên từ bên dưới đống gạch ngói vụn, vội vàng trốn về phía La Khắc Kỷ.
Đấy chính là Ôn Ngọc Lâm, trên vai gã còn vác một người khác.
Người kia thương tích đầy mình, đầu rách máu chảy, hình như là Ôn Ngọc Đông.
“Đại công tử, đệ đệ ta bị thương nặng.”
Ôn Ngọc Lâm chạy tới, mặt mũi lo lắng.
La Khắc Kỷ không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Ngươi dẫn hắn rời khỏi đây trước đi.”
“Vâng!”
Ôn Ngọc Lâm hít thật sâu, co cẳng phi nước đại.
“Đứng lại!”
Giang Hàn Lâm bỗng để mắt tới Ôn Ngọc Lâm: “Người trên vai ngươi là ai, có phải là Tố Nương của ta không? Ngươi trả Tố Nương lại cho ta!”
Gã vừa cất bước thì bàn tay to lớn hung hăng chộp tới.
Ôn Ngọc Lâm quay đầu nhìn, quá sợ hãi.