Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Vân Mộng

Chương 355: Vân Mộng Chương 355: Vân Mộng

Thôi Chiếm Phong cười thảm, chợt cúi đầu.

Phương Tri Hành nhìn kỹ, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Chỉ thấy làn da toàn thân Thôi Chiếm Phong vỡ ra từng chút, giống như bị một mạng nhện khổng lồ cắt quá.

Vù vù vù ~

Toàn thân Thôi Chiếm Phong ầm ầm sụp đổ, vô số khối thịt vụn nát xếp thành một bãi, máu tươi lan tràn.

Tình cảnh này thật nổi da gà!

Không ai có thể nghĩ đến thương tổn do chưởng pháp tấn công tạo thành lại là hiệu quả bầm thây!

Quả thực không thể tin nổi!

Mọi người đều hoảng sợ đến biến sắc, da đầu tê rần.

Ừng ực ~

Thôi Nhân Phủ không rét mà run, hầu kết không ngừng lên xuống, mồ hôi lạnh như mưa.

Hắn cũng không muốn vị trí bang chủ gì đó nữa.

Hắn há miệng thở dốc, muốn tuyên bố bản thân khỏi, nhưng bởi vì quá sợ hãi, trong nhất thời không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Ta, ta rút khỏi!”

Thôi Hoán Lệ đột nhiên hoảng sợ quát to, cả người cô ta ngồi tê liệt trên ghế, run rẩy hai tròng mắt đã bị sự sợ hãi vô tận nuốt hết.

La Khắc Kỷ thản nhiên cười nói: “Rút khỏi, tại sao rút khỏi? Ngươi không muốn vị trí bang chủ hả? Chỉ cần ngươi giết đại ca của ngươi, vị trí bang chủ chính là của ngươi!”

Thôi Hoán Lệ sợ hãi nói: “Ta, ta không muốn tranh nữa, ta không muốn gì nữa cả.”

“Haiz, lúc người ta muốn đồ vật nào đó, tình thân cũng có thể không để ý.”

La Khắc Kỷ cảm thán, nâng tay đặt trên đầu Thôi Hoán Lệ, nhẹ nhàng vỗ.

“Lúc người ta không muốn đồ vật nào đó, còn cho rằng bọn họ có thể toàn thân trở ra.”

Rầm rầm...

Toàn thân Thôi Hoán Lệ sụp đổ, rơi rụng đầy đất.

“Tam muội...”

Thôi Nhân Phủ hoàn toàn trợn tròn mắt, nhìn vụn máu thịt đầy đất, mặt như tro tàn, cả người run rẩy.

Trên mặt La Khắc Kỷ hiện lên một biểu cảm ý vị thâm trường, cười như không cười nói: “Chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi là bang chủ mới nhận chức của Tào bang.”

“Ta, ta à?”

Thôi Nhân Phủ ngồi tê liệt trên ghế, nội tâm không có chút vui sướng nào, vẻ mặt dại ra.

Thẳng đến một lát sau, hắn mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thảm cứng ngắc, quỳ xuống, cái trán dán xuống đất, dáng vóc vô cùng tiều tụy hô: “Thôi Nhân Phủ cảm ơn đại nhân đề bạt, ơn dìu dắt suốt đời khó quên.”

La Khắc Kỷ gật đầu, cười nhạt nói: “Cho ngươi thời gian một tháng, chỉnh đốn 18 đường thủy cho tốt. Nếu sau này ta lại nghe được bất kỳ tin tức nội chiến có liên quan tới Tào bang sẽ hỏi một mình ngươi.”

Thôi Nhân Phủ liền nói: “Thuộc hạ nhớ kỹ, mong đại nhân yên tâm.”

La Khắc Kỷ không phí lời nữa, lập tức đi ra ngoài.

“Cung tiễn đại nhân!”

Thôi Nhân Phủ quỳ hướng tới La Khắc Kỷ, nhìn theo hắn nghênh ngang rời đi.

Trong lòng đám người Tào bang sầu thảm, từ lúc La Khắc Kỷ đi qua trước mặt bọn họ, mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống trên mặt đất.

Phương Tri Hành đi theo La Khắc Kỷ rời đi, lúc cậu lên thuyền nghiêng đầu nhìn, phát hiện toàn bộ đám người Tào bang quỳ thành một vùng rộng lớn, hình ảnh khá đồ sộ.

Tào bang nội loạn mấy tháng, cứ như vậy được bình ổn.

Một La Khắc Kỷ từ đâu rơi xuống, dứt khoát lưu loát giải quyết mọi phân tranh.

Đơn giản thô bạo!

Không có bất kỳ dài dòng dây dưa nào!

Đến tột cùng lão bang chủ chết như thế nào, chân tướng là gì, thật ra La Khắc Kỷ vốn không quan tâm.

Tào bang cần một bang chủ, hắn cần một nô tài nghe lời.

Nói một ngàn nói một vạn, chuyện có thể vô cùng phức tạp, cũng có thể...

Chính là như vậy!

“Ừm, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.”

La Khắc Kỷ đi lên chiến thuyền, hóng gió, tùy ý cười cười.

Mặt hồ gió to vù vù, mang theo một chút mùi bèo, thổi mái tóc dài của La Khắc Kỷ bay lên cao, cho người ta một cảm giác hăng hái.

“Xuất phát, đi quận thành!”

Hắn ra lệnh!

Chiến thuyền rất nhanh rời khỏi hồ Liên Bồng, tiến vào nhánh sông, lại rẽ vào sông Thanh Thuỷ rộng lớn bao la.

Phương Tri Hành im lặng ngồi trong khoang thuyền, Tế Cẩu ngoan ngoãn nằm bò bên cạnh cậu.

“Má nó, La Khắc Kỷ này buồn vui thất thường, tâm tư kín đáo, khiến người ta hoàn toàn không nắm bắt được.”

Tế Cẩu kìm lòng không đậu cảm thán.

Phương Tri Hành bĩu môi đáp: “Chỉ sợ đây mới là tác phong làm việc của một đệ tử tinh anh môn phiệt.”

Đệ tử môn phiệt có chênh lệch, có ngu ngốc, cũng có tinh anh.

La Khắc Chiêu là cái đầu, còn La Khắc Kỷ là cái sau.

Tế Cẩu tặc lưỡi, cạn lời nói: “La Khắc Kỷ và cha của hắn La Bồi Vân, hoàn toàn là hai phong cách.

Mày đi theo La Bồi Vân, đi làm có thể tùy tiện lười biếng, vui chơi, không bị bó buộc.

Nhưng mày đi theo La Khắc Kỷ, chỉ sợ ngày tháng sẽ không dễ sống, đi lại khó khăn.”

Phương Tri Hành nhếch miệng nói: “Từ biểu hiện của La Khắc Kỷ, hắn là một người không cần quá trình, chỉ theo đuổi kết quả.

Hừm, hầu hạ loại lãnh đạo có tính cách này, chỉ cần chúng ta có thể cho hắn kết quả mà hắn muốn là được, hơn phân nửa hắn sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc nhỏ không đáng kể.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0