Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 356 - Chương 356: Vân Mộng (2)

Chương 356: Vân Mộng (2) Chương 356: Vân Mộng (2)

Tế Cẩu trừng mắt nói: “Vấn đề chính là ở đây, La Khắc Kỷ nắng mưa thất thường, hay thay đổi, có quỷ mới biết rốt cuộc hắn muốn kết quả như thế nào? Một khi vô ý, mày có thể sẽ đắc tội hắn.”

Phương Tri Hàn trầm ngâm không nói.

“Phương huynh!”

Ôn Ngọc Lâm bỗng nhiên từ bên ngoài ló đầu vào khoang thuyền, ngoắc tay nói: “Đại công tử gọi huynh qua.”

Phương Tri Hành lập tức vực dậy hoàn toàn tinh thần, đi ra khỏi khoang thuyền, đi theo Ôn Ngọc Lâm qua.

Cậu nói chuyện phiếm giống như thuận miệng hỏi: “Ôn huynh, chúng ta sắp đến quận thành rồi nhỉ?”

Ôn Ngọc Lâm gật đầu, không nghe ra cảm xúc trả lời: “Ừm, chúng ta cách quận thành còn khoảng 30, 40 đường thủy đó.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, không cần phải nhiều lời nữa.

Cậu và Ôn Ngọc Lâm không quá thân thiết, cũng không tán gẫu được nhiều lắm, bắt chuyện đã kết thúc.

Phương Tri Hành nhanh chóng đi vào phòng chỉ huy, hành lễ nói: “Đại công tử gọi ti chức đến là có gì dặn dò?”

La Khắc Kỷ lười biếng ngồi, trong tay chơi đùa một quả táo xanh, ngửi mùi của quả táo, nhàn nhạt nói: “Đi về phía trước thêm mười dặm có một ‘Vân Mộng sơn trang’, ngươi chạy đến đó một chuyến, mua lại sơn trang đó giúp ta, không cần để ý bao nhiêu tiền.”

“Tuân mệnh!”

Phương Tri Hàn không có bất kỳ do dự, trực tiếp nhận mệnh lệnh này.

Sau đó, La Khắc Kỷ không giới thiệu cho cậu “Vân Mộng sơn trang” là nơi nào, chủ nhân là ai, tại sao phải mua nơi đó.

Phương Tri Hành lựa chọn không hỏi nhiều, nhanh chóng rời khỏi phòng chỉ huy.

Cậu trở về trong khoang thuyền, hỏi thăm mọi người.

Kết quả lại không ai nghe nói về Vân Mộng sơn trang này.

Rất nhanh, chiến thuyền ngừng bên bờ biển.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu xuống thuyền.

Ôn Ngọc Lâm đi qua, dặn dò nói: “Phương huynh, sau khi huynh mua lại Vân Mộng sơn trang, cứ đợi ở đó, đại công tử rất nhanh sẽ đến.”

Phương Tri Hành liền nói: “Hiểu được.”

Chiến thuyền rất nhanh lại xuất phát, chạy về phía trước, càng lúc càng xa.

Tế Cẩu thấy vậy, nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: “Sơn trang gì đó ở đâu vậy, sao tao không nhìn thấy.”

Lúc này vị trí của hai người bọn họ là bờ của sông Thanh Thuỷ, chung quanh là một rừng cây rậm rạp.

Ánh vào mi mắt chính là một bến đò giản dị cùng với một con đường đá lan tràn vào chỗ sâu trong rừng cây.

Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, đi theo đường đá về phía trước, đi không đến 3 dặm, cuối tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một sườn dốc.

“Ồ, bên kia dường như có một ngọn núi.”

Tế Cẩu ngẩng đầu lên nhìn về phía trên cùng của sườn dốc, mơ hồ lộ ra một góc mái cong.

Phương Tri Hành không nói hai lời, nhanh chóng trèo lên sườn dốc, ngẩng đầu nhìn.

Cuối đường đá rõ ràng là một đại viện tường cao, trong viện ban công san sát, mái vàng tường đá, quy mô còn lớn hơn Kính Thủy sơn trang.

Xa xa nhìn lại, kiến trúc trong viện khá tinh tế, trên nóc nhà ngồi đủ loại chim điêu khắc, màu sắc sặc sỡ, rất sống động.

Trên cửa lớn treo một tấm biển, nền đỏ chữ vàng viết bốn chữ to “Vân Mộng sơn trang”.

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, đứng ở đỉnh sườn núi, nhìn quét bốn phương tám hướng.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một luồng khói nhẹ lượn lờ bay lên từ rừng cây phía dưới.

Phương Tri Hàn đi xuống núi, thẳng đến chỗ luồng khói nhẹ kia.

Tế Cẩ kinh ngạc nói: “Vân Mộng sơn trang gần ngay trước mắt, mày đi qua đó làm gì?”

Phương Tri Hành đáp: “Chúng ta hoàn toàn không biết gì về Vân Mộng sơn trang, mạo muội đi lên, phúc họa không biết.”

Tế Cẩu hiểu được.

Chính là tính cách này của Phương Tri Hành, trước giờ không đánh nhau mà không chuẩn bị trượng.

Một lát sau, một người một chó xuyên qua rừng cây, đột nhiên nhìn thấy một làng chài nhỏ sống ven sông.

Làng chài nhỏ cách nơi Phương Tri Hành lên bờ cũng khoảng một, hai dặm.

Nếu Phương Tri Hành sớm biết có làng chài nhỏ ở đây, đương nhiên là tới nơi này tìm hiểu chút tình báo trước.

Tầm mắt cậu đảo qua, phát hiện trong làng chài có mấy người phụ nữ có chồng ngồi vây quanh với nhau, đang đan lưới đánh cá.

Bờ sông cách đó không xa còn có mấy đứa trẻ đang nghịch nước. Không thấy một người nam nhân.

Tế Cẩu thấy vậy, cân nhắc nói: “Chắc nam nhân của thôn này đều ra ngoài bắt cá rồi.”

Phương Tri Hành gật đầu, đi đến chỗ một phụ nữ trung niên tuổi khá lớn.

Vừa gặp mặt, cậu đã móc ra một ít bạc vụn đưa qua, ôn hòa cười nói: “Đại tỷ, ta đi ngang qua, có thể hỏi thăm tỷ một chút chuyện không?”

Ngay từ đầu người phụ nữ cực kỳ cảnh giác nhưng vừa nhìn thấy tiền, biểu cảm nháy mắt thả lỏng không ít cười nói: “Cậu nhóc, ngươi hỏi đi.”

Phương Tri Hành nghiêng đầu chỉ Vân Mộng sơn trang, hỏi: “Bên kia có phải có một thôn trang rất lớn không?”

Người phụ nữ gật đầu nói: “Đúng, bên kia chính là Vân Mộng sơn trang, khá có khí phái, nghe nói sơn trang kia mất 7, 8 năm mới xây xong đó.”

Phương Tri Hành hỏi: “Trang chủ là ai?”

Người phụ nữ trả lời: “Trang chủ là một nữ nhân, bọn ta gọi cô ấy là ‘Vân Mộng phu nhân’.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0