Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Vân Mộng (3)

Chương 357: Vân Mộng (3) Chương 357: Vân Mộng (3)

Phương Tri Hành nhíu mày, hiếu kỳ nói: “Vị Vân Mộng phu nhân này là thần thánh nơi nào?”

Người phụ nữ cười nói: “Vậy thì ta không nói được, nhưng mà, he he he, ta nghe nói cô ấy là nữ nhân mà một vị đại nhân vật nào đó bao nuôi.”

“Bao nuôi?”

Phương Tri Hành cảm giác chuyện càng ngày càng thú vị: “Vị đại nhân vật kia là ai?”

Người phụ nữ buông tay nói: “Cái này ta không biết thật.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, xoay người rời khỏi làng chài, rất nhanh vòng về.

Cậu đi đến cửa lớn ngoài Vân Mộng sơn trang, lên trước gõ cửa.

Không bao lâu, một lão bộc mặc áo xám mở cửa, lão nhân gia râu tóc bạc trắng, ánh mắt cũng không tốt lắm.

“Ngươi là?”

Lão bộc áo xám híp đôi mắt đục ngầu, cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, biểu cảm hơi bối rối.

Phương Tri Hành trả lời: “Tại hạ Phương Tri Hành, có một vụ buôn bán lớn muốn làm, đặc biệt đến bái kiến trang chủ các ngươi.”

Lão bộc áo xám nghe được cái hiểu cái không, đáp: “Xin chờ một lát, lão nô đi thông bẩm.”

Lão xoay người đi.

Một lát sau, tiếng cót két vang lên, cửa lớn hoàn toàn mở ra.

Lão bộc áo xám lại hiện thân, vươn tay làm một tư thế mời, cười nói: “Trang chủ cho mời.”

Phương Tri Hành lập tức đi vào, tùy thời nhìn quét vài lần, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Chỉ thấy trong viện đình thai lầu các, hồ nước thuỷ tạ, chiếu vào trong thanh tùng thúy bách, có tình thơ ý họa.

Còn có núi giả quái thạch, bồn hoa chậu cảnh, tử đằng tre xanh chi chít như sao trên trời điểm xuyết trong đó, cảnh đẹp nhiều không kịp nhìn.

Trong nhất thời Phương Tri Hành vô cùng tò mò, rốt cuộc trang chủ của Vân Mộng sơn trang này là ai.

“Mời bên này.”

Lão bộc áo xám đi phía trước dẫn đường, đi vào trong một căn phòng khách.

Phương Tri Hành đi theo vào cửa, cậu ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một nữ tử dung mạo duyên dáng, chắc là không đến 30 tuổi, cô trông cực kỳ xinh đẹp, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, bàn tay mềm như ngọc cho người ta xúc động muốn chạm vào.

Phương Tri Hành nhướng lông mày, đi lên trước, chắp tay nói: “Phương mỗ bái kiến trang chủ.”

Nữ trang chủ đứng lên, sợi tóc của cô bồng bềnh như đám mây xoăn nhẹ, làm nổi bật khuôn mặt của cô thêm phần dịu dàng động lòng người.

Cô chỉnh đốn lại trang phục hành lễ, mở miệng nói: “Không dám nhận, thiếp thân tên là Vân Mộng, nếu các hạ không chê, gọi ta một tiếng Vân tỷ cũng được.”

Vân Mộng dừng một lát, nhìn thật sâu vào mắt của Phương Tri Hành hỏi: “Xin hỏi các hạ, làm sao ngài tìm được nơi này?”

Phương Tri Hành đáp: “Có cao nhân chỉ điểm.”

Vân Mộng nghe vậy, vô thức bóp nhẹ khăn tay lại hỏi: “Vậy tại sao ngài tới đây?”

Phương Tri Hành hơi im lặng, nói thẳng: “Được người ta ủy thác, đặc biệt đến mua sơn trang của tỷ, giá cả dễ thương lượng.”

Lời này vừa nói ra!

Sắc mặt Vân Mộng biến đổi, sắc mặt chợt xuất hiện vẻ khẩn trương, cắn môi nói: “Ta không bán được không?”

Phương Tri Hành sửng sốt, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trong lòng bỗng nhiên có thêm một tia lo lắng, nói: “Thật xin lỗi Vân tỷ, việc này chỉ sợ không có đường thương lượng.”

Vân Mộng nhất thời giống như bóng cao su xì hơi ngồi tê liệt xuống, trong vẻ mặt tràn ngập lo âu.

Phương Tri Hành thấy thế, cậu mơ hồ đoán được cái gì hỏi: “Xin hỏi Vân tỷ, tỷ là chủ nhân thật sự của sơn trang này à?”

Vân Mộng cười thảm, khẽ lắc đầu, thở dài: “Nếu ngài đã tìm đến đây, đương nhiên đã biết chủ nhân của sơn trang không phải ta.”

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ngài có biết ‘hắn’ đi đâu không?”

“Hắn?!”

Tâm tư Phương Tri Hành linh hoạt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Tế Cẩu nhìn trái ngó phải kêu lên: “Đệt mợ, đây là tình huống gì, toàn là người đố chữ! Hóa ra bà ta cho rằng mày biết hết mọi chuyện nhưng thật ra mày éo biết gì cả.”

Phương Tri Hành bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc nói: “Lần cuối cùng tỷ nghe được tin tức của ‘hắn’ là gì?”

Vân Mộng thầm thở dài: “Từ sau khi huyện Khánh Quang bị phản quân đánh chiếm thì hắn mất tích, ta cũng chưa gặp lại hắn, cũng không biết hắn đi đâu.”

Huyện Khánh Quang!!

Chẳng lẽ chủ nhân của sơn trang này là ông ta?!

Tế Cẩu chớp mắt, truyền âm hỏi: “Bà ta nói ai vậy?”

Phương Tri Hành trả lời: “Huyện lệnh đại nhân Huyện Khánh Quang La Thiên Thái.”

Tế Cẩu không khỏi giật mình, tặc lưỡi nói: “Chính là tên La Thiên Thái vứt bỏ vợ con, vứt bỏ tâm phúc, không chiến mà chạy đó hả?”

Phương Tri Hành đáp: “Chính là ông ta! Bên ngoài đã sớm nghe đồn, sau khi La Thiên Thái chạy trốn, sợ bị gia tộc hỏi tội bèn ẩn nấp.”

Tế Cẩu tỉnh ngộ: “Nói cách khác, Vân Mộng là nữ nhân được La Thiên Thái bao dưỡng.”

Phương Tri Hành cũng tỉnh ngộ, thở dài: “Hay thật chứ, La Thiên Thái Kim ốc tàng kiều nhưng bí mật của ông ta đã bị La Khắc Kỷ phát hiện, đợi đã...”

Nói đến đây, Phương Tri Hành chợt giật mình, cậu đứng lên, đi tới trước mặt Vân Mộng nhìn chằm chằm cô.

“Vân tỷ, giờ này La Thiên Thái đang trốn ở ở đây, đúng không?” Cậu lạnh mặt hỏi.

Vân Mộng trở nên bối rối, giật mình nói: “Không, ta không biết ông ta ở đâu.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0