Chương 358: Chịu chết
Chương 358: Chịu chết
Phương Tri Hành ngắt lời: “Vân tỷ, nói thật cho tỷ biết, La Thiên Thái đã bị gia tộc vứt bỏ, tỷ tiếp tục đi theo ông ta, không có quả ngọt để ăn đâu.”
Vân Mộng vừa nghe lời này, không khỏi dùng sức siết chặt khăn tay, biểu cảm mờ mịt lúng túng.
Phương Tri Hành nghiêm túc nói: “Tỷ ẩn cư ở đây, tin tức bế tắc, có thể vẫn không biết tình huống bên ngoài, ta đến nói với tỷ một chút vậy.
La Thiên Thái có một đứa con trai, nghe nói thiên phú tập võ vô cùng tốt được gia tộc coi trọng nhưng lúc ông ta bỏ thành chạy đi, cũng vứt bỏ đứa con đó dẫn đến đứa con trai đó bị phản quân giết chết.
Gia tộc cực kỳ phẫn nộ với hành vi nhu nhược của ông ta, khẳng định không thiếu nghiêm trị.
Nói thật La Thiên Thái đã xong đời rồi, ông ta ốc còn không mang nổi mình ốc càng không bảo vệ được tỷ.”
Vân Mộng đầy vẻ lo lắng, nước mắt tràn mi, sốt ruột nói: “Nhưng mà ta có thể làm sao chứ? Không có ông ta, ta không có gì cả.”
Phương Tri Hành trịnh trọng nói: “Nếu tỷ nói cho ta biết La Thiên Thái nấp ở đâu, ta sẽ cho tỷ một khoản tiền, để nửa đời sau của tỷ không lo cơm áo.
Nếu tỷ tiếp tục làm theo ý mình, tỷ chỉ có thể chôn cùng ông ta, đó là tất cả lời ta muốn nói.”
Vân Mộng đắn đo một lúc rồi chậm rãi gật đầu nói: “Bên trong sơn trang có một mật thất, sau khi La Thiên Thái trốn trở về thì luôn núp bên trong mật thất đấy.”
Phương Tri Hành vui mừng, bĩnh tĩnh lại hỏi: “Ông ta biết ta đến à?”
Vân Mộng lắc đầu: “Ta vẫn chưa kịp nói cho ông ta.”
“Được!”
Phương Tri Hành phấn chấn tinh thần: “Cô dẫn ta đến mật thất đi.”
Vân Mộng gật đầu, rồi đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh.
Phương Tri Hành thong dong đi theo.
Tế Cẩu thấy vậy thì gấp giọng nói: “Mày làm gì thế? La Khắc Kỷ chỉ bảo mày mua lại sơn trang này, mày cứ mua lại là được, còn tìm La Thiên Thái làm gì chứ?”
Phương Tri Hành mím môi, trầm giọng nói: “La Thiên Thái trốn ở bên trong Vân Mộng sơn trang, mày cảm thấy tao có thể phớt lờ ông ta à?”
Tế Cẩu nói lại: “Mày giả vờ không biết là được, cho người đàn bà đó chút tiền, đuổi cô ta đi thì xem như là hoàn thành nhiệm vụ.”
Phương Tri Hành cười ha ha: “Mày thật là đơn thuần.”
Tế Cẩu tức giận nói: “Mày có từng nghĩ đến, sau khi mày tìm thấy La Thiên Thái sẽ có kết quả gì không?”
Nhưng không đợi Phương Tri Hành trả lời, bản thân Tế Cẩu đã tự tính toán.
“Khả năng thứ nhất, La Thiên Thái chạy thoát khỏi tay mày, mày làm việc bất lợi, sẽ bị phạt nặng;
Khả năng thứ 2, mày bắt được La Thiên Thái để ông ta chịu đựng trừng phạt, ông ta sẽ ghi hận mày, sớm muộn sẽ tìm thấy cơ hội báo thù mày.
Khả năng thứ 3, mày và La Thiên Thái bộc phát xung đột rồi ông ta giết chết mày.
Khả năng thứ 4, mày giết chết La Thiên Thái, trên tay mày nhuốm máu tươi của người La gia, La gia sẽ giết mày để xã giận.”
Tế Cẩu nói năng hùng hồn, nghiêm khắc cảnh cáo: “Mày động não thử xem, La Thiên Thái là củ khoai lang nóng bỏng, không chạm vào được, ai chạm vào thì người đấy xui xẻo.”
Phương Tri Hành nhếch miệng cười giễu: “Mày cảm thấy tao còn lựa chọn nào khác à?”
Tế Cẩu ngây ra.
Phương Tri Hành giải thích rõ ràng: “Lúc La Khắc Kỷ dặn dò tao mua lại Vân Mộng sơn trang đã tích chữ như vàng, không nói gì cả, nhưng rõ ràng hắn đã sớm điều tra được nơi ẩn thân của La Thiên Thái, hắn mệnh lệnh cho tao qua đây chính là để tao xử lý La Thiên Thái.”
Tế Cẩu tức giận nói: “Nếu như mày giết La Thiên Thái, La Khắc Kỷ chắc chắn sẽ giết mày. Cũng tức là mày không thể để La Thiên Thái chạy, mày phải bắt sống ông ta.”
Phương Tri Hành không khỏi bật cười, nói: “Mày cũng động não xem, nếu như La Khắc Kỷ muốn bắt sống La Thiên Thái thì bản thân hắn qua đây là được rồi, tại sao còn bảo ta qua đây, hơn nữa còn không nói gì cho tao cả?”
Hô hấp của Tế Cẩu ngừng lại.
Cũng đúng, La Khắc Kỷ chỉ bảo Phương Tri Hành đến đây mua lại sơn trang, rõ ràng là bày ra tư thế “Ta không biết gì cả”, “Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ta”.
Ngụ ý là mặc kệ xảy ra chuyện gì đều do Phương Tri Hành đội nồi!
“A đù!”
Tế Cẩu to đầu, nổi giận mắng lớn: “La Khắc Kỷ đúng là không phải con người, như vậy là đẩy mày vào đống lửa đấy!”
Phương Tri Hành hít thở sâu, đi theo Vân Mộng đến một lầu các.
Phương Tri Hành vừa vào cửa thì nghe thấy một mùi thơm nồng nặc.
Cậu lướt qua một bình phong, hình ảnh đập vào mi mắt là một khuê phòng của nữ tử.
Bên cạnh cửa sổ đặt một bàn trang điểm bằng gỗ lim điêu khắc tinh xảo, bên trên có đủ loại lược ngọc và đồ trang sức.
Rèm che màu đỏ rũ xuống bên cạnh chiếc giường lớn tinh xảo, phía trên được phủ tấm chăn mềm mại.
Vân Mộng đi đến phía sau chiếc giường, kéo một sợi tơ đỏ.