Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Chịu Chết  (2)

Chương 359: Chịu chết  (2) Chương 359: Chịu chết  (2)

Cô giới thiệu: “Điểm cuối của sợi tơ đỏ này là một cái lục lạc nằm ở bên trong mật thất, một khi ta kéo lục lạc, La Thiên thái sẽ mở mật thất ra để cho ta vào trong.”

Phương Tri Hành hỏi: “Cô không có cách nào vào thẳng mật thất à?”

Vân Mộng lắc đầu: "La Thiên Thái không nói cho ta biết."

Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra, xem ra La Thiên thái cũng không hoàn toàn tin tưởng Vân Mộng.

Ầm đùng đùng!

Sau một khắc, sàn nhà rung động kịch liệt, chiếc giường di chuyển một đoạn, lộ ra một cửa động nhỏ hẹp.

Phương Tri Hành vươn cổ ra nhìn thì phát hiện phía dưới cửa động là bậc thang.

Phương Tri Hành nói với Vân Mộng: “Cô đi vào trước đi.”

Vân Mộng hơi chần chờ, sau đó vén váy lên rồi bước xuống.

Phương Tri Hành theo sát ở phía sau, dường như là kề sát phía sau cô, hơi thở mạnh mẽ thổi đến phía sau cổ của Vân Mộng khiến gò má của cô đỏ ửng.

“Vân Mộng…”

Bỗng nhiên có một âm thanh lười biếng truyền đến.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lại, ngã rẽ phía dưới cùng của bậc thang là một hành lang rất dài.

Ở điểm cuối của hành lang có một mật thất rộng rãi.

Mật thất được trang trí hoàn thiện, có giường, có chậu rửa mặt, có lối đi, còn có lương thực dự trữ, đủ nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Xem ra La Thiên Thái dự định tránh né lâu dài ở nơi này.

Lúc này La Thiên Thái đang ngồi phía sau bàn sách, trước mặt bày một ống trúc, đang tập trung tinh thần nhìn chằm vào bên trong ống trúc.

Ông ta cầm sợi dây thép trong tay, thỉnh thoảng lại chọc mấy cái vào trong ống trúc.

“Đang đấu dế à?”

Phương Tri Hành cạn lời, cậu quan sát tỉ mỉ La Thiên Thái, phát hiện người này cũng cao lớn, chiều cao hơn 1 mét 9 nhưng dáng người biến dạng, bụng phệ, trên mặt và bụng có rất nhiều thịt thừa.

Từ khí sắc cho thấy dường như người này bị tửu sắc móc hết thân thể, có vẻ uể oải không chút phấn chấn nào cả.

Vân Mộng dừng lại ở ngoài cửa mật thất, cúi thấp đầu, không dám nhìn La Thiên Thái.

Phương Tri Hành thì vẫn đi về phía trước, đi thẳng đến trước bàn sách.

“Vân Mộng à, sắp uống hết lá trà rồi, cô lấy chút trà mới cho ta đi…”

La Thiên Thái tập trung chơi đùa, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía Phương Tri Hành, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Ngươi là ai?”

Hô hấp của La Thiên Thái ngưng trệ, nhìn hầm hầm Vân Mộng, quát lên: “Hắn là ai, tại sao cô lại dẫn hắn vào mật thất?”

Vân Mộng nắn lấy khăn tay, rụt rè nói: “Ngài, ngài bại lộ rồi.”

Phương Tri Hành tiếp lời, đầu tiên là chắp tay, thản nhiên nói: “Tại hạ là Phương Tri Hành, phụng mệnh của đại công tử, mời ông chịu chết!”

Sắc mặt của La Thiên Thái thay đổi kịch liệt, hoảng sợ nói: “Vị đại công tử nào vậy?”

Phương Tri Hành trả lời từng chữ một: “Tổng binh Thủy Sư La Khắc Kỷ.”

“Là hắn?”

La Thiên Thái cúi đầu, tròng mắt chuyển động: “Thằng nhãi được lắm, hắn đã thăng cấp lên làm tổng binh Thủy Sư rồi à?”

Ông ta lại ngẩng đầu, nói thao thao bất tuyệt: “Ta là thúc thúc của hắn, lúc nhỏ ta đã bế hắn, mấy năm trước ta còn mời hắn dùng bữa đấy!”

Sau đó ông ta nhìn ra ngoài mật thất: “La Khắc Kỷ đâu rồi, bảo hắn qua đây, ta muốn nói chuyện với hắn.”

Phương Tri Hành lãnh đạm nói: “Đại công tử sẽ không gặp ông đâu, mà ông cũng không có tư cách gặp bất kỳ ai của La gia. Ngoài ra toàn bộ sơn trang này đã được đại quân bao vây, ông cũng không có khả năng chạy thoát.”

La Thiên Thái nghe vậy thì đổ mồ hôi như mưa, gấp giọng nói: “Ta không có tư cách? Ta là con cháu La thị, ngươi tính là cái thá gì, lại dám quơ tay múa chân ở trước mặt ta?”

Mặt của Phương Tri Hành không có biểu cảm, không nói thêm gì nữa mà chỉ bình tĩnh nhìn La Thiên Thái.

La Thiên Thái thấy thế thì càng hoảng sợ, run giọng nói: “Ta chỉ vứt bỏ một tòa thành, La gia đã muốn ta lấy cái chết tạ tội à?”

Ông ta đập bay ống trúc, lật bàn lên rồi quát ầm: “Đế Vương gia vô tình! Rõ ràng là ta còn rất trẻ, ta còn có thể sinh rất nhiều con cháu cho La gia, tại sao các ngươi lại tuyệt tình với ta đến vậy? Ta không phục, ta không cam tâm!”

Mái tóc của ông ta xõa ra, hét lớn giống như điên.

Vân Mộng hoảng sợ muốn chết, lùi về phía sau.

La Thiên Thái đột nhiên bình tĩnh lại, ông ta thở hổn hển, hờ hững nhìn Phương Tri Hành, cười gằn: “Ta sẽ không tự sát đâu, ta muốn sống tiếp, ta muốn mở ra huyết lộ!”

Ông ta vừa dứt lời thì ngang nhiên đạp bước vọt tới, cục thịt thừa trên người run rẩy kịch liệt, đưa tay lên chưởng ra một chưởng.

Phương Tri Hành không dám đỡ lấy, nhưng cậu vận dụng sức lực chờ phát động, bắp thịt toàn thân động đậy, nhanh chóng nắm chặt Thính Phong đao, kéo đến trước người để đỡ lấy.

Bịch!

Thính Phong đao bị một luồng sức mạnh cực lớn đánh trúng!

Hai chân của Phương Tri Hành chạm đất, trượt lui sau mấy mét.

La Thiên Thái nhìn thấy cảnh này thì đồng tử co rụt mạnh.

“Thằng nhãi hay lắm, vậy mà ngươi lại là Nhị Cầm cảnh!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0