Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 361 - Chương 361: Ám Hại

Chương 361: Ám hại Chương 361: Ám hại

Keng!

m thanh chói tai vang đội cuồn cuộn ra ngoài!

Một tàn ảnh bay lên phía trên, nổ vang rồi chui vào vách đá trên đỉnh.

La Thiên Thái trừng hai mắt, lộ ra biểu cảm như gặp quỷ.

Nguyễn kiếm của ông ta đứt một đoạn, mũi kiếm vắm vào trên trần mật thất.

Phương Tri Hành vẫn duy trì tư thế vung đao, đứng yên bất động giống như bức tượng điêu khắc.

“Cẩu nô tài, ngươi có tí bản lĩnh đấy.”

La Thiến Thái hít một hơi khí lạnh rồi ném nhuyễn kiếm, trên trán nổi lên gân xanh.

“Tuy ta không phải là kỳ tài võ học, nhưng dù gì ta cũng là con cháu La thị, không thể thua cẩu nô tài ngươi được.”

La Thiên Thái hoạt động hai tay: “Kiếm pháp vốn không phải là sở trường của ta, sát chiêu lợi hại nhất của ta chính là chưởng pháp.”

Thân thể ông ta thấp xuống, hai chân rút lại từng vòng sau đó bắn mạnh ra, vọt về phía trước!

“Nhanh quá đi!”

Mắt của Phương Tri Hành sáng lên, trong tầm mắt có một bàn tay đang tiến gần đến.

Cậu không kịp vung đao nữa, không chút nghĩ ngợi, buông lỏng Thính Phong đao, giơ chưởng lên chọi lại.

Bốp!

Hai bàn tay cùng đánh vào nhau!

Cơ thể của hai người họ đồng thời chấn động rồi tách nhau ra.

Phương Tri Hành lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy nguyên cả cánh tay phải đau nhức muốn chết, bị chưởng lực khủng bố và quỷ dị chà xát.

Cảm giác đấy giống như đao cắt vậy, nguyên cả cánh tay phải sắp tách rời, sắp vỡ nát.

"Đây là hiệu quả đặc biệt của Thiên La thần chưởng!"

Làn da trên cánh tay phải của Phương Tri Hành nứt ra, vết thương giăng khắp nơi cứ như là mạng nhện.

Máu loãng chảy ra thành từng mảng lớn, nhanh chóng nhuộm đỏ nguyên cả cánh tay.

Nhưng vết thương do Thiên La thần chưởng tạo thành không chỉ như thế.

Bắp thịt, thịt dưới lớp da cũng bị cắt, rách thê thảm.

Ngay cả xương cốt cũng xuất hiện mấy vết nứt.

"Ta chưa cường hóa phòng ngự, tổn thương gặp phải lại nặng như vậy!"

Phương Tri Hành than khẽ, chỉ khi đích thân trải nghiệm mới biết được sự mạnh mẽ và quỷ dị của La Thiên Mật Kinh thật sự vượt quá tưởng tượng, không tin nổi.

Phương Tri Hành cảm nhận được sự đau nhức kịch liệt thì hơi ngẩng đầu.

Cùng lúc này, La Thiên Thái cũng lùi lại mấy bước, biểu cảm còn vô cùng đau đớn.

Chưởng lực của Phương Tri Hành rất hùng hồn, sức mạnh rất lớn, trùng trùng điệp điệp, quét ngang cả đường, rõ ràng là kỹ năng bộc phát đặc thù của hệ Cự Hùng.

Cậu không khỏi cúi đầu nhìn qua cánh tay phải, trong lòng hiện lên dự cảm chẳng lành.

Sau nháy mắt!

Bộp!

Cánh tay phải của cậu nổ tung ra, hóa thành một đám mưa máu, khuếch tán, rơi xuống bên trong mật thất.

La Thiên Thái cũng không cường hóa phòng ngự, cánh tay phải nhất thời bị Thiên Sát Chưởng tập kích, bị thương nặng.

"Chỉ là một cẩu nô tài lại khiến cánh tay của ta…"

Trong lòng La Thiên Thái kinh ngạc đến tột đỉnh, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Ông ta đường đường là đệ tử môn phiệt, tại sao một người tùy tiện chạy ra ngoài lại có thể đánh bại ông ta?

Nhưng ông ta nghĩ kỹ, từ khi làm huyện lệnh Khánh Quang, suốt ngày đều kiêu ngạo phóng túng, hoang dâm sống qua ngày, mơ màng, đã nhiều năm bản thân không nghiêm túc chiến đấu, càng không chém giết.

Trong lòng La Thiên Thái phiền muộn, trừng to mắt nhìn hằm hằm Phương Tri Hành, lạnh giọng nói: "Ngươi đã hủy một cánh tay của ta, ta cũng phế một cánh tay của ngươi."

Phương Tri Hành không thay đổi sắc mặt, hai mắt hơi nheo lại, nhắc nhở: "Ông chảy máu mũi rồi."

La Thiên Thái hơi ngây ra, tay trái sờ lỗ mũi, buông tay xuống nhìn.

Trong nháy mắt, đồng tử của ông ta co rụt mạnh, trên mặt hiện lên sợ hãi vô biên vô tận.

Máu trên đầu ngón tay trái rõ ràng là màu đen!

"Ta trúng độc rồi?"

Dường như La Thiên Thái nghĩ đến điều gì đó, ông ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía Phương Tri Hành, mở miệng hỏi: "Ngươi hạ độc ta lúc nào vậy?"

Phương Tri Hành lắc đầu nói: "Nếu như ta biết ông đã bị người ta hạ độc, thì chỉ cần đợi ông chết ở bên ngoài là được."

Trong lòng La Thiên Thái hơi hồi hộp, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười thảm, tỉnh ngộ nói:

"Thì ra là thế, bắt đầu từ lúc ngươi đến trước mặt ta thì ta chắc chắn sẽ phải chết."

Ông ta vừa nói ra lời này, Phương Tri Hành đã nhíu mày lại phiền phức, như có điều suy nghĩ.

"Sao vậy, ngươi vẫn chưa hiểu à?"

La Thiên Thái dựa vào vách tường, ngồi co quắp trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, tỉ mỉ giảng đạo: "Có lẽ ở khoảnh khắc nào đấy trong quá khứ, cơ thể của ta đã bị người khác hạ độc, chẳng qua loại độc dược đấy không phát tác, cho đến khi ngươi đến.

Có lẽ trên y phục của ngươi dính lấy loại dược vật nào đấy, không ngừng phát huy, sau khi ta ngửi được thì có thể kích hoạt độc dược trong cơ thể ta, từ đó độc chết ta!

Ha ha, đây là một trong những thủ đoạn giải quyết kẻ phản bội mà La gia thường dùng."

Phương Tri Hành nghe vậy thì vội vàng ngửi trên người mình.

"Không cần ngửi đâu."

La Thiên Thái cười thảm: "Dược vật trên người ngươi và ta tách ra vốn không phải là độc dược, chỉ có sau khi tiếp xúc sẽ biến thành độc dược trí mạng."
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0