Chương 362: Ám hại (2)
Chương 362: Ám hại (2)
"Ọe!"
Ông ta phun ra ngụm máu lớn, làn da cũng dần chuyển thành màu đen.
Phương Tri Hành cẩn thận cảm nhận cơ thể, xác nhận bản thân không có dấu hiệu trúng độc.
"Nếu như vậy thì có lẽ La Khắc Kỷ vẫn chưa muốn giết chết ta, nếu không, ta cũng sẽ bị xử cùng với La Thiên Thái."
Phương Tri Hành nghĩ đến đây thì trong lòng thầm buông lỏng một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy La Thiên Thái, cạn lời: "Xem ra ta đã làm rất nhiều chuyện dư thừa, ngay từ đầu ta chắc chắc La Khắc Kỷ phái ta đến chính là giết ông, nhưng tu vi của ông là Nhị Cầm cảnh, không phải là đối tượng mà ta có thể tùy ý gạt bỏ."
La Thiên Thái cười thảm, vẻ mặt tràn đầy chán ghét: "Thằng nhãi La Khắc Kỷ không phải là nam nhi, tâm tư quá tà dị, không ai có thể thấu hiểu được hắn đang nghĩ gì."
Phương Tri Hành hơi im lặng, cậu hỏi: "La Khắc Kỷ sẽ đến đây nhanh thôi, ông có lời gì cần ta truyền cho hắn không?"
La Thiên Thái tức giận nói: "Hắn muốn ta chết thì ta với hắn còn gì để nói, nếu ngươi có gan truyền lời thì mắng hắn mấy câu giúp ta…"
Ông ta vẫn chưa dứt lời thì lại phun ra ngụm máu đen, tinh khí thần nhanh chóng uể oải.
Ông ta liếc mắt nhìn Vân Mộng, vẫy tay khó khăn nói: "Qua, qua đây!"
Vân Mộng trốn trong hành lang, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, nơm nớp lo sợ, không dám tiến lại gần.
La Thiên Thái thấy vậy thì cười thảm, than thở với Phương Tri Hành: "Trước khi chết hãy để ta làm chuyện tốt đi, ngươi hãy thả nữ nhân đấy đi, cô ta chỉ là đồ chơi của ta, không biết gì cả."
Phương Tri Hành hơi im lặng, cậu quay đầu vẫy tay với Vân Mộng: "Ông ta sắp chết rồi, cô qua đây nói lời tạm biệt đi."
Vân Mộng chần chờ rồi cất bước liên tục đi đến trước mặt La Thiên Thái, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hơi thở của La Thiên Thái mỏng manh, yếu ớt nói: "Cô đã hầu hạ ta mấy năm, ta sẽ không bạc cô, trong cái rương bên đấy…"
Rắc!
Đột nhiên cổ của Vân Mộng cong lên kịch liệt.
Cô chết tức khắc, ngã vào trong lòng của La Thiên Thái.
"Ngươi?"
La Thiên Thái nghi ngờ trừng to mắt.
Phương Tri Hành than thở: "Trước đây ta nghe nói lúc ông phản quân tấn công thành đã bỏ rơi vợ con chạy trốn, nghĩ lầm ông rất yếu, nhưng không ngờ ông là Nhị Cầm cảnh, dẫn đến việc ta phán đoán có sai lầm lớn."
La Thiên Thái khó hiểu nói: "Thì thế nào?"
Phương Tri Hành than thở: "Trong mắt của La Khắc Kỷ, ta chỉ là Nhất Cầm cảnh, vậy thì bây giờ ta sống sót chỉ sẽ xảy ra một tình hình là ông trúng độc mà chết, giữa ta và ông chưa từng xảy ra chiến đấu."
La Thiên Thái nghe xong lời này thì sử dụng sức lục cuối cùng giận dữ hét lên: "Tên cẩu nô tài ngươi…"
Nhưng không đợi ông ta nói xong, Phương Tri Hành đã vén tay áo lên, vung đao chặt đứt cánh tay phải rồi đá cánh tay phải về phía bên phải của La Thiên Thái.
Vẻ mặt La Thiên Thái khó hiểu, ánh mắt dần lờ mờ, mất hết ánh sáng.
Phương Tri Hành nhìn quanh rồi nhanh chóng tìm thấy dầu hỏa được tồn trữ ở trong phòng.
Cậu cầm dầu hỏa lên, nhanh chóng hắt lên 2 thi thể cùng với các nơi trong mật thất, cuối cùng châm một mồi lửa.
Vù vù vù!
Lửa lớn nhanh chóng thiêu đốt.
Phương Tri Hành bước ra khỏi hành lang, cánh tay phải mất đi đã mọc trở lại, ngay cả vết máu trên y phục cũng biết mất không thấy gì nữa.
"Chậc, sao lại cháy rồi?"
Tế Cẩu luôn canh giữ ở bên ngoài mật thất.
Phương Tri Hành trả lời: "La Thiên Thái và tình nhân của ông ta đều tự thiêu rồi."
"Đù, sợ tội tự sát à!"
Tế Cẩu tấm tắc mấy tiếng, rất bất ngờ, rồi than thở: "Như vậy là tốt nhất, chỉ cần La Thiên Thái không chết ở trong tay mày thì mày sẽ không trở thành cái đinh trong mắt của người khác."
Phương Tri Hành không nhiều lời, cậu bước ra khỏi lầu các.
Lửa lớn cháy một lúc lâu, khói đặc cuồn cuộn, cuối cùng lan ra bên ngoài mật thất, lầu các cũng bị đốt cháy.
Cũng may lầu các này riêng biệt nên lửa không tiếp tục khuếch tán xuống phía dưới.
Khoảng 2 tiếng đồng hồ sau, toàn bộ lầu các hóa thành một đống tro tàn.
Sau đó Phương Tri Hành gọi người hầu bên trong sơn trang ra.
Phát hiện toàn bộ Vân Mộng sơn trang chỉ có 2 người hầu.
Một người là đầu bếp bị câm, một người là lão bộc áo xám trông cửa.
Phương Tri Hành cho bọn họ ít tiền rồi cho nghỉ việc.
Nhoáng cái đến ngày hôm sau.
Lúc mặt trời lên cao, La Khắc Kỷ dẫn theo đám người Ôn Ngọc Đông đến đúng hẹn.
"Ti chức cung nghênh đại công tử."
Phương Tri Hành đứng trước cổng lớn, vẻ mặt tươi cười, nghênh đón nhiệt tình.
La Khắc Kỷ dừng lại bên ngoài cửa lớn, hắn đứng chắp tay, cười nhạt hỏi: "Sao rồi, tất cả vẫn thuận lợi chứ?"
Phương Tri Hành hơi ấp úng rồi cẩn thận đáp lại: "Ti chức đến Vân Mộng sơn trang gặp chủ nhân Vân Mộng của nơi này theo dặn dò của đại công tử, nhưng ti chức lại phát hiện thật ra cô ta không phải là chủ nhân của sơn trang."
"Ồ, vậy ai là chủ nhân?" La Khắc Kỷ cười lên, rồi cất bước đi vào trong.