Chương 363: Ám hại (3)
Chương 363: Ám hại (3)
Phương Tri Hành đáp lại: "Dưới sự giới thiệu của Vân Mộng, ti chức đã gặp được chủ nhân thật sự. Sau khi người đấy nhìn thấy ti chức, chẳng biết tại sao đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, ông ta mắng ti chức là thích khách, muốn công kích ti chức cứ như là phát điên vậy.
Ti chức thấy ông ta có võ lực cao cường, không dễ chọc, nên nhanh chóng chạy trốn.
Người đấy không đuổi giết ti chức, mà cùng tiến vào trong lầu các với Vân Mộng.
Không lâu sau, lầu các đột nhiên cháy lên, cháy hầu như không còn lại gì."
Lúc nói chuyện, Phương Tri Hành còn dẫn đường ở phía trước, đến trước bãi phế tích của lầu các.
La Khắc Kỷ nhíu mày, cười nhạo nói: "Ngươi đang nói cho ta biết chủ nhân của Vân Mộng sơn trang tự thiêu chết à?"
Phương Tri Hành đáp lại: "Ti chức cũng nghĩ mãi không ra, lời nói cử chỉ của người đấy thật sự là không thể nói lý."
La Khắc Kỷ cười ha ha, đột nhiên vung tay áo, không khí bị chấn động theo, nhấc lên một trận cuồng phong.
Tro tàn trên mặt đất được quét sạch trong nháy mắt.
Một cửa động đen kịt đập vào tầm mắt của mọi người.
Phương Tri Hành ngạc nhiên hét lên: "Sao còn có cái động vậy?"
La Khắc Kỷ không mở miệng, chỉ cho Ôn Ngọc Lâm một ánh mắt.
Ôn Ngọc Lâm ngầm hiểu, gã bước nhanh vào trong mật thất.
Không bao lâu sau, gã quay trở lại, cầm một lệnh bài màu tím, dùng 2 tay đưa đến trước mặt La Khắc Kỷ.
La Khắc Kỷ nhận lấy rồi liếc nhìn, kinh ngạc nói: "Chậc, đây chẳng phải là lệnh bài thân phận của La Thiên Thái à?"
Phương Tri Hành chớp mắt, vẻ mặt chấn động nói: "Ngài nói là huyện lệnh La Thiên Thái của huyện Khánh Quang?"
La Khắc Kỷ gật đầu, thở dài: "Từ sau khi huyện Khánh Quang thất thủ, La Thiên Thái đã mai danh ẩn tích, không ngờ ông ta luôn trốn ở nơi này."
Ôn Ngọc Lâm tiếp lời, cười nói: "Đại công tử, theo tình hình của hiện trường cho thấy, sau khi La Thiên Thái bại lộ, rõ ràng là sợ gia tộc hỏi tội nên lựa chọn tự sát."
La Khắc Kỷ gật đầu, cười nói: "Phương Tri Hành, ngươi đánh bậy đánh bạ lại phát hiện ra hành tung của La Thiên Thái, phần công lao này không nhỏ đâu!"
Vẻ mặt Phương Tri Hành tràn đầy khiếp sợ, lại mừng thầm, cười nói: "Nhờ hồng phúc của đại công tử, ti chức chỉ là may mắn mà thôi."
La Khắc Kỷ cười ha ha: "Ta sẽ báo chuyện này lên quận trưởng đại nhân để giành cho ngươi một phần công lao."
"Tạ đại công tử ưu ái!"
Phương Tri Hành cung kính, vui vẻ ra mặt.
La Khắc Kỷ lại trầm ngâm: "Các ngươi mau xử lý thi cốt của La Thiên Thái mang về quận thành. Ừm, nếu sơn trang này thuộc về La Thiên Thái, vậy cũng là sản nghiệp của La gia ta, cùng trình báo lên quận trưởng đại nhân, giao cho quận trưởng đại nhân đích thân xử lý."
"Rõ!"
Mọi người nhận lệnh rồi nhanh chóng hành động.
"Phương Tri Hành, ngươi đi dạo một vòng với ta." La Khắc Kỷ xoay người đi về phía hoa viên cách đó không xa.
Phương Tri Hành nhắm mắt theo đuôi.
La Khắc Kỷ hỏi: "Trước khi La Thiên Thái chết có nói điều gì không?"
Phương Tri Hành trả lời: "Sau khi miệng ông ta phun ra máu đen thì luôn chất vấn là ai chỉ thị ti tức. Ti chức thấy ông ta điên cuồng, cho rằng ông ta phát tác bệnh cấp tính nên không nói cho ông ta biết."
La Khắc Kỷ cười ha ha: "Tiếc thật, ngươi nên nói cho ông ta biết mới phải."
Ngụ ý là hắn rất muốn cho La Thiên Thái biết ông ta chết trong tay ai.
Đúng là thói xấu…
Phương Tri Hành đáp lại: "Ti chức ngu dốt, nếu sớm biết ông ta là La Thiên Thái thì chắc chắn sẽ nói."
La Khắc Kỷ cúi người, ngắt lấy một bông hoa trắng, xoa nắn nhẹ rồi lãnh đạm nói: "Mà thôi, người cũng đã chết rồi, chuyện nhỏ nhặt này cũng chẳng sao cả."
Sau đó đoàn người nhanh chóng rời khỏi Vân Mộng sơn trang.
Bọn họ ngồi chiến thuyền xuôi dòng về phía nam, không đến 20 dặm thì tới quận thành.
Phương Tri Hành đứng ở đầu thuyền, phóng tầm mắt nhìn đi.
Quận thành chia làm 2 khu vực lớn là nội thành và ngoại thành.
Nội thành vuông vắn được tường thành cao bảo vệ, con sông hộ thành vây quanh ở 4 phía, diện tích chỉ chiếm ¼ toàn bộ quận thành.
Ngoại thành là khu vực cởi mở, có diện tích rất lớn nhưng không có tường thành bảo vệ, được 4 con đường lớn ngựa chạy thông đến cổng thành của nội thành phân chia thành 4 mảnh lớn.
Phía đông tây ở bên trong phát triển thành phố thương nghiệp, được xưng là "phố đông" và "phố tây".
2 chữ “đồ vật” mà mọi người thường nói khi mua đồ thật ra có nguồn gốc từ việc này.
*đồ vật có mặt chữ tiếng Trung là ‘đông tây’
Đoàn người Phương Tri Hành đi đến từ phía bắc, sau khi cập bờ thì cưỡi ngựa tiến vào đường lớn ngựa chạy ở phía bắc, thẳng vào nội thành.
Phố bắc tương đối trống trải, không có nhiều người đi đường.
Bọn họ ra roi thúc ngựa, nhanh chóng đến dưới cửa thành, sau đó được cho đi vô cùng thuận lợi.
Vì vậy đoàn người tiến vào khu vực nội thành không chút sợ hãi.
Vừa nhìn qua!
Khu vực ngoại thành quá nát, tốt xấu lẫn lộn, đường phố bẩn loạn, kiến trúc thấp bé, cổ xưa còn bị tàn phá.