Chương 370: Trai chủ (3)
Chương 370: Trai chủ (3)
Hắn không nhịn được nhắc nhở: “Ánh sáng trong rừng rậm cực kỳ lờ mờ, không thấy rõ cái gì nhưng dị thú dạng rắn lại có thể nhìn thấy ngài.”
Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ nhưng cậu chẳng hề để ý, không có bất kỳ do dự, lập tức xâm nhập rừng rậm.
Rõ ràng là ban ngày nhưng rừng rậm tối như mực, dường như giơ tay không thấy năm ngón.
Dưới chân cực kỳ trơn trượt, khắp nơi đều có rêu ẩm ướt.
“Đồng Tử Xích Huyết – mở!”
Sau khi Phương Tri Hành đi ra 100m, rất nhanh đã thành người mù.
Nhưng khoảnh khắc sau đó, đồng tử của cậu chợt bị màu đỏ tươi sáng rực rỡ xâm nhiễm, hóa thành một đôi mắt đỏ như máu thần dị tuyệt luân.
Trong lúc đó!
Thế giới trước mắt Phương Tri Hành đã xảy ra biến hóa thần kỳ không thể nói nên lời.
Cây cối, hoa cỏ còn có chim muông trùng thú, toàn bộ hiện lên từng tia huyết khí.
Giống như mỗi một thực vật ở đây đều có đặc tính sinh vật, có huyết dịch chảy ra trong cành lá.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành phát hiện một con mãng xà vảy đen dài hơn 8m quấn quanh thân của một cây đại thụ, cực kỳ khuất.
Chỉ dựa vào mắt thường của nhân loại, cho dù ngươi đốt đèn lồng cũng chưa chắc có thể phát hiện nó trong giây đầu tiên.
“Cấp 2 à?”
Phương Tri Hành cầm Thính Phong đao, điểm mũi chân nhảy lên cao, tiếp theo đáp xuống thân cây, lại nhảy lên cao.
Dường như trong chớp mắt, cậu nhảy tới độ cao hơn 30m.
Vù!
Phương Tri Hành vung đao chém mạnh xuống.
Xì xì, Thính Phong đao xuyên qua bụng của mãng xà vảy đen, đóng trên thân cây.
Một khắc trước mãng xà vảy đen còn đang ngủ, đột nhiên bị đau nhức làm bừng tỉnh, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Phương Tri Hành đánh một quyền vào trên đầu rắn cho nó choáng váng, Ngay sau đó cậu ôm lấy thân rắn, cánh tay quấn quanh vị trí yết hầu vặn chặt.
Sức mạnh 95000 cân lập tức bùng nổ, thân rắn bị đè ép dữ dội, dường như sắp bị nghiền nát.
Một lát sau, mãng xà vảy đen chết do hít thở không thông.
“Thì ra rắn thật sự có thể bị vặn chết nha!”
Phương Tri Hành cười, trong ánh mắt hiện lên một tia mới mẻ.
Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kỳ lạ vặn chết rắn này, không ngờ hôm nay dễ dàng đã hoàn thành hành động vĩ đại này.
Không bao lâu, cậu lại vặn chết một mãng xà hoa văn cấp 2, loại mang kịch độc.
Phương Tri Hành không ngừng đi sâu vào trong rừng rậm cổ xưa.
Một lát sau, cậu đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên thật cao.
Chỉ thấy, tại nơi cao 60, 70 mét của một cây đại thụ khổng lồ phải mười người ôm mới hết, một con mãng xà khổng lồ chiều dài vượt quá 25 mét đang vắt ngang rũ xuống.
Toàn thân mãng xà này bao trùm một lớp vảy màu bạc, không hề có một màu nào khác, chỉ có trên đỉnh đầu là một cục thịt màu xanh biết, giống như khảm nạm một viên đá lục bảo vậy.
“Chẳng lẽ đây là, Lục Quán Ngân Lân Mãng...”
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng ngời, không nhịn được cảm thấy phấn chấn.
Lục Quán Ngân Lân Mãng là dị thú cấp 3.
Dựa theo ghi chép của <D;ị Thú Lục>, Lục Quán Ngân Lân Mãng trưởng thành vô cùng hung hãn, am hiểu cắn xé độc công, thắt cổ, ít nhất sở hữu chiến lực Nhị Cầm cảnh đích
“Mình chỉ cường hóa sức mạnh và nhanh nhẹn, Lục Quán Ngân Lân Mãng thì sức mạnh, nhanh nhẹn, độ bền dẻo, phòng ngự đều có đủ cả, lại còn không có nhược điểm rõ ràng.”
Phương Tri Hành than khẽ.
Cậu đột nhiên phát hiện, Lục Quán Ngân Lân Mãng quả thực là hoàn mỹ phù hợp thiết lập của Ngũ Cầm cảnh.
Khó trách các tiền bối chọn “Thiên Mãng” với tư cách là một trong những đồ đằng Ngũ Cầm cảnh.
Cậu suy nghĩ đến đây, hai con mắt màu đỏ máu bốc cháy chiến ý mãnh liệt.
Kéo cung!
Bắn cung!
Vụt!
Một mũi tên cấp 2 phá không lao ra, băng qua thân cây và cành lá lộn xộn.
Phập!
Ngay sau đó, Lục Quán Ngân Lân Mãng bỗng nhiên ngẩng đầu, mũi tên cấp 2 tinh chuẩn bắn vào trong mắt phải của nó.
Chỉ sợ dù thế nào con dị thú cấp 3 này cũng không nghĩ tới, có người không chỉ có thể sớm tìm được vị trí của nó trong rừng rậm đen nhánh, mà còn có thể bắn một mũi tên trúng ngay con mắt của nó!
Lục Quán Ngân Lân Mãng đau nhức không thôi, lắc đầu lắc não.
Phương Tri Hành lại bắn ra một mũi tên, mục tiêu là ở trên người nó.
Keng ~
Theo một tiếng vang vang lên, mũi tên cấp 2 giống như bắn trúng một tấm thép, chỉ đâm vào dưới vảy rắn một đoạn nhỏ mà thôi.
“Quả nhiên không bắn xuyên được!”
Phương Tri Hành buông cung tên xuống, dậm chân một cái, nhanh chóng leo lên trên cây giống như một cơn gió lốc.
Rất nhanh, cậu đi tới trước mặt Lục Quán Ngân Lân Mãng, đột nhiên lộ ra hai tay nắm đuôi của nó, thả người nhảy.
Rầm rầm ~
Phương Tri Hành kéo Lục Quán Ngân Lân Mãng, đập gãy không biết bao nhiêu cành cây, từ trên trời giáng xuống.
Ngay khi nhảy qua thân cây cuối cùng, Phương Tri Hành đột nhiên buông tay, đồng thời chân phải móc vào thân cây để đổi chiều.
Không bao lâu sau, ầm ầm!
Mặt đất mạnh mẽ chấn động, bùn đất tung bay!