Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Đánh Cướp (2)

Chương 372: Đánh cướp (2) Chương 372: Đánh cướp (2)

“Không thể lo lắng, bây giờ ngày nào mình cũng ăn Nhục Đan thượng phẩm cấp 3, lớn nhanh lắm!”

Tế Cẩu càng không ngừng cổ vũ mình trong lòng.

Một người một chó nhanh chóng rời khỏi rừng rậm.

Không bao lâu sau, hai người bọn họ tìm được người dẫn đường kia và trở về theo đường cũ.

Trước khi trời tối, bọn họ đi ra Cấm Khu Mã Não.

Phương Tri Hành trở về doanh trại, ăn cơm tối trước rồi trở lại khách điếm, tắm rửa một phen.

[4, Ngủ với tư thế khoanh tròn hơn 15 đêm (3/15)]

“Ừm, chỉ còn thiếu mỗi điều kiện 4 là chưa hoàn thành thôi.”

Phương Tri Hành than khẽ.

Bởi vì La Khắc Kỷ bỗng nhiên xông vào cuộc sống của cậu, kế hoạch những ngày qua của cậu hoàn toàn bị làm rối loạn.

La Khắc Kỷ như là một vòng xoáy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến mỗi người bên cạnh hắn ta.

Mọi người không còn sống vì chính mình nữa, toàn bộ đều bận rộn vì La Khắc Kỷ.

Cũng may, từ hôm nay trở đi, Phương Tri Hành thoát khỏi lồng chim, một lần nữa nắm giữ tiết tấu của mình.

“La Khắc Kỷ không mang theo mình bên người, điều này nói rõ cho dù mình có tác dụng với hắn ta đến đâu, hắn ta cũng có thể vứt bỏ mình bất cứ lúc nào.”

“Nhưng đối với mình, rời xa La Khắc Kỷ không thể nghi ngờ là chuyện tốt!”

Phương Tri Hành ngâm mình dưới nước, thả lỏng toàn thân cảm thán nói: “Ừm, đây mới là cuộc sống mà mình muốn.”

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Phương Tri Hành ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, ăn chút điểm tâm rồi lập tức rời đi doanh trại.

Cậu giục ngựa chạy nhanh, một đường đi đến “Dốc lục trúc”.

Cấm Khu Mã Não ở thành tây, dốc lục trúc ở thành đông.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu quay về quận thành trước.

Thời gian còn sớm, hai người bọn họ đi dạo một hồi ở ngoại thành.

Đến buổi trưa thì đi ăn cơm.

Ăn xong rồi một người một chó mới không nhanh không chậm chạy tới dốc lục trúc ngoài hai mươi dặm.

Rất xa, Phương Tri Hành ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn lại, một vùng biển xanh biếc mênh mông tràn ngập toàn bộ tầm nhìn.

Đó là một rừng lục trúc to lớn, đầy khắp núi đồi tất cả đều là gậy trúc màu xanh biếc, quanh theo quan đạo, một đường lan tràn hướng tận cùng của tầm mắt.

Ngay tại tiết điểm hai mươi dặm có một sườn dốc, độ dốc hơi cao.

Phương Tri Hành chạy tới dốc lục trúc, nhìn quanh mình một phen. Rừng trúc rất sâu, phụ cận không có thôn trang, ngoại trừ người qua đường qua lại.

Ở đáy của dốc lục trúc có một tiệm trà, chỉ có mình ông chủ nấu trà bán cho người qua đường lui tới để uống.

Phương Tri Hành xoay người tiến vào rừng trúc tìm kiếm trong chốc lát, phát hiện từng cái hố nhỏ, bên trong chất đầy lá trúc.

“Chọn nơi này đi.”

Phương Tri Hành mở Đồng Tử Xích Huyết nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai theo đuôi mình thì nhảy vào trong hố nhỏ, cởi bỏ áo khoác, lấy ra một bộ đồ màu lục và mặc lên người.

Sau đó, cậu mặc lục y che mặt lặng lẽ vòng vèo quay về dốc lục trúc.

Tế Cẩu nhịn không được hỏi: “Mày biết chiếc xe ngựa kia đến từ hướng nào không?”

Phương Tri Hành đầu tiên là nhìn về phía quận thành, lại nhìn dưới dốc lắc đầu nói: “Mặc kệ, dù sao dốc lục trúc là con đường phải đi qua, chúng ta ở này ôm cây đợi thỏ là thấy được thôi.”

Cậu không nghĩ nhiều nữa, điểm mũi chân rơi lên một gậy trúc to lớn.

Cậu mặc bộ đồ màu lục, xen lẫn giữa lá trúc xanh tươi ướt át lại ẩn núp vô cùng tốt.

Nhưng Tế Cẩu càng trâu bò, trực tiếp cuộn tròn mình lại nằm dưới lá cây, quỷ cũng không phát hiện được nó.

Thời gian nhoáng lên đi tới canh ba buổi chiều.

Cộp cộp cộp ~

Một chiếc xe ngựa chạy tới từ dưới dốc, đi ngang qua tiệm trà, lái về phía đỉnh dốc.

Trên xe cắm một lá cờ màu đỏ bắt mắt, trên cờ viết một chữ “Điền” màu vàng to lớn.

“Tới rồi!”

Hai mắt Phương Tri Hành khẽ híp lại, chú ý tới đó là một chiếc xe ngựa do hai con ngựa kéo, trước xe chỉ có một mình xa phu, nhưng thùng xe rất lớn.

Nhìn từ dấu bánh xe thì hẳn là lôi kéo vật nặng.

Phương Tri Hành điều chỉnh hô hấp, hai chân kẹp lấy cây trúc, nghiêng người cong như cây cung.

Gió thường thường thổi tới, rừng trúc lắc lư theo gió.

Phương Tri Hành cũng theo đó không ngừng lúc ẩn lúc hiện, cậu hết sức chăm chú, nhắm ngay xe ngựa.

Không bao lâu sau hai con ngựa kéo thùng xe, từ từ tiếp cận đỉnh sườn núi.

Càng đi tới đỉnh sườn núi, tốc độ của xe ngựa lại càng chậm.

Ngay tại thời khắc xe ngựa cuối cùng cũng đi đến đỉnh sườn núi, vụt vụt!

Bất thình lình hai mũi tên bắn lén một trái một phải bay tới, công bằng bắn trúng đầu ngựa.

Hai con ngựa cứng đờ bốn vó, ngã đầu xuống đất.

Xe ngựa theo đó kịch liệt lay động, ngã nghiêng sang một bên.

Nhưng xa phu tay mắt lanh lẹ nhảy xuống xe ngựa, lưng đỡ lấy thùng xe, cứng rắn đẩy xe ngựa trở về.

Xe ngựa cuối cùng cũng không ngã xuống.

Ngay sau đó, bốn bóng người chui ra từ trong xe, hai người nhìn bên trái, hai người nhìn bên phải, trừng to mắt tìm kiếm.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0