Chương 373: Đánh cướp (3)
Chương 373: Đánh cướp (3)
“Tổng cộng năm người à...”
Phương Tri Hành không dừng tay, kéo cung bắn tên.
Vụt vụt!
Mũi tên nhiễu một vòng trên không trung, bắn về phía hai người đối diện.
“Cẩn thận!”
Một người trong đó lộn một vòng ngay tại chỗ, thế mà lại trốn xuống dưới xe ngựa.
Một người khác phản ứng hơi chậm, bị mũi tên bắn trúng bắp đùi, đặt mông ngồi liệt trên mặt đất, kêu rên không ngừng.
“Xạ thủ ở bên kia!”
Hai người khác cũng vội vàng trốn xuống gầm xe ngựa, mắt nhìn về phía đối diện.
Xa phu cũng rất cơ trí, mắt thấy gầm xe ngựa không còn chỗ nữa thì nằm úp sấp bên cạnh thi thể con ngựa.
Nhưng bọn họ hồn nhiên không biết, thật ra thì Phương Tri Hành ở phương hướng phía sau bọn họ.
Phương Tri Hành lại kéo cung, ngắm chuẩn bên dưới xe ngựa.
Giây lát sau đó, có người rướn cổ lên quan sát bên ngoài, sơ sẩy một cái lộ ra nửa bàn chân.
Vụt!
Mũi tên phá không lao nhanh đến!
“A ~”
Một tiếng hét thảm truyền đến. Tên kia ôm chân, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Chân phải của hắn ta bị ghim chặt lên trên mặt đất, máu chảy như suối.
“Hai bên trái phải hẳn là đều có xạ thủ!”
Một người hô to.
“Không thể chờ chết ở đây được, xem ta!”
Đột nhiên, một người chui ra từ gầm xe, túm thi thể của một con ngựa rồi nâng lên cao.
Lấy ngựa làm lá chắn bằng thịt cho mình!
Trọng lượng của một con ngựa có lẽ vào khoảng 3000 cân.
Nhìn từ tốc độ nâng ngựa của tên kia, tu vi của kẻ này ít nhất cũng phải đạt đến Đại Mãng cảnh hậu kỳ.
Hắn ta kéo ngựa ra chắn phía trước, hai tên khác lập tức chui ra, xoay người chui về trong xe.
Phương Tri Hành quan sát thân thủ của bọn họ, chậm rãi buông cung tên rồi đặt xuống.
Tế Cẩu ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao không bắn nữa?”
Phương Tri Hành bĩu môi nói: “Cả năm tên kia đều là mấy con gà luộc yếu nhớt, không cần phải chơi trò đánh lén.”
Tế Cẩu chớp chớp mắt.
Ngay sau đó, Phương Tri Hành nghênh ngang ra khỏi rừng trúc, cố tình để lộ dấu vết.
“Đến, ở chỗ đó!”
Người đầu tiên phát hiện Phương Tri Hành cũng là xa phu kia. Hắn ta chỉ vào cậu la to.
Phương Tri Hành bước nhanh tới.
“Oành!”
Tên đang nâng ngựa dồn hết sức, ném nó về phía Phương Tri Hành.
Nhưng bước chân của Phương Tri Hành lơ lửng bất định, con ngựa kia chỉ sượt qua bên cạnh chứ chẳng làm gì được cậu.
Thấy thế, tên kia lại vén tay áo lên, cơ bắp toàn thân phồng to, thở phì phì lao đến.
“Con bà nó ngươi là ai? Bị mù à? Lại dám đánh cướp xe ngựa của Điền gia...”
Hắn ta chạy đến trước mặt Phương Tri Hành, nâng tay phải lên, lộ ra ngón trỏ rồi đâm mạnh về phía trước!
“Phá Giáp Ma Chỉ!”
Sắc mặt Phương Tri Hành không hề thay đổi, giơ tay phải phất tới.
“Kỹ năng bộc phát - Đại Bức Đấu!”
Bùm!
Nương theo từng tiếng vang trong trẻo, mặt tên kia nghiêng sang một bên, cơ thể bay xéo ra ngoài, tơ máu cùng mấy chiếc răng bay tứ tung.
“Lại giải quyết một tên...”
Bước chân Phương Tri Hành không ngừng, sải bước đi về phía trước, thế không thể cản.
Lúc này, hai người mới vừa tiến vào trong xe lại nhô đầu ra.
Trong đó một người mu bàn chân còn cắm một mũi tên, máu không ngừng tràn ra bên ngoài, đau đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt trắng bệch.
Một nam tử trung niên khác là một người râu ria rậm rạp, cao lớn thô kệch, mắt lạnh đánh giá Phương Tri Hành, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ông ta cất giọng hét lớn: “Bằng hữu là ai, tại sao tập kích bọn ta?”
“Ta là ông nội ngươi!”
Phương Tri Hành vèo một cái, thân hình nhoáng lên, nổi lên một cơn gió mạnh.
Râu rậm thấy trước mắt hoa lên, một bàn tay mơ hồ chợt phóng lớn trong tầm nhìn.
Bốp ~
Lại là một Đại Bức Đấu!
Râu rậm bị tát bay, sức mạnh khổng lồ khiến ông ta ngã quỵ trên mặt đất, không thể dậy được nữa.
Người bị mũi tên cắm trên chân thấy tình hình vậy, thiếu chút nữa bị dọa nước tiểu, biểu cảm rất hoảng sợ, giống như bóng cao su xì hơi, nhất thời mất đi dũng khí đấu tranh, dứt khoát đặt mông ngồi tê liệt trên đất.
Phương Tri Hành không thèm liếc hắn thêm cái nào, nhảy lên xe ngựa, đi vào thùng xe vừa nhìn.
Bên trong xe có một rương gỗ màu đồng đỏ, chẳng những có hai ổ khóa, bên ngoài còn dùng một cây dây xích sắt buộc chặt vài vòng.
Dường như trong rương có vật quý báo.
Phương Tri Hành thấy vậy, chợt rút đao ra khỏi vỏ.
Cheng!
Bảo đao cấp 2 chém vào xiềng xích, bắn ra ra một tia lửa rực rỡ.
Rầm rầm, xiềng xích lập tức rơi xuống.
Nhát đao mạnh mẽ nặng nề này, ngay cả rương gỗ cũng bị cắt thành hai nửa.
Chỉ một thoáng, rất nhiều cuốn sách dày rơi ra.
“Sách?”
Phương Tri Hành nhíu mày, náo loạn nửa ngày, thần thần bí bí chỉ là vì một thùng sách này?
Chẳng lẽ những cuốn sách này là võ công bí tịch à?
Phương Tri Hành nổi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng nhặt lên một quyển lật ra xem, sau đó cậu không khỏi giật mình.
Nội dung trên sách vốn không phải là công pháp.
“Đây là sổ sách?”