Chương 383: Thiết Trúc
Chương 383: Thiết Trúc
“Cứu mạng~ “
“Ai cứu ta với!”
Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong khu rừng rậm.
Tiếng kêu la, van xin vang lên khắp nơi!
Nhưng chẳng mấy chốc, thế giới trở nên im lặng như tờ.
Hai người Mã, Kiều vô cùng căng thẳng, bọn họ co rúm người lại, không dám nhúc nhích, chỉ cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Thời gian trôi qua từng chút một...
Đột nhiên, một vệt trắng bạc xuất hiện nơi chân trời.
Bình minh bị ánh mặt trời xé toạc, một ngày mới lại đến.
Sương mù mỏng bốc lên trong rừng rậm, dần dần có ánh sáng.
Hai người Mã, Kiều bước ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn thật đáng sợ.
Bọn họ tâm thần chấn động, hít vào một hơi lạnh buốt.
Xác chết nằm la liệt khắp nơi, tất cả đều mặc quần áo tù nhân!
Mỗi tù nhân đều bị một mũi tên bắn chết!
“Ai bắn tên vậy?”
Hai người nhìn nhau, nghi ngờ chúng sinh.
“Nơi này không nên ở lâu, đi mau!”
Trong lòng Kiều Tuyền Lâm hơi hoảng sợ, vội vàng quay người rời đi.
Mã Tranh Minh cũng hoảng hốt không kém.
Hai người tìm lại ngựa, cưỡi ngựa rời đi, một đường trở về quận thành.
Bọn họ không hề nghỉ ngơi, bụng đói trở về Ích Hương trai.
Trong thư phòng, Phương Tri Hành ung dung ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà nhạt, nhìn hai người Mã, Kiều, mỉm cười hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi chứ?”
Mã Tranh Minh cau mày, nhất thời không biết nên nói từ đâu.
“Hoàn thành rồi!”
Đột nhiên, Kiều Tuyền Lâm cười một tiếng, nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ đơn giản như vậy, hai Ngũ Cầm cảnh bọn ta ra tay, đương nhiên mã đáo thành công rồi.”
Phương Tri Hành không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Rất tốt, hai vị vất vả rồi, hai vị đi nghỉ ngơi đi.”
Hai người xám xịt xoay người rời khỏi.
Hồng Diệp nhìn theo, sâu kín than thở: “May mà trai chủ đích thân đi một chuyến, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn thật rồi.”
Phương Tri Hành đáp: “Hai người Mã Kiều có chút thực lực, nhưng khó mà làm được việc lớn, với cả bọn họ cũng vô cùng không thành thật.”
Hồng Diệp nghe vậy, vội vàng gật đầu nói: “Nếu như trai chủ muốn đuổi bọn họ đi, ta sẽ giải thích cặn kỹ cho đại công tử và đại phu nhân.”
Lúc này cô đã hoàn toàn đứng về phía Phương Tri Hành, trước đó cô còn đang khuyên Phương Tri Hành nhịn thêm một chút kìa.
Dù sao hai người nọ là đại công tử và đại phu nhân đưa tới, cho dù bọn họ có khiến người ta chán ghét đến đâu cũng phải bịt mũi nhẫn nại.
Phương Tri Hành hơi im lặng, lắc đầu nói: “Không vội, hai tên ngu xuẩn này tự cho là đúng, có lẽ còn có chút giá trị lợi dụng.”
Hồng Diệp đã hiểu, không nói nhiều lời nữa.
Đảo mắt chính là hai ngày sau.
Thương hội Thiên Bảo phái người đưa tới 100 cây Thiết Trúc ba mươi năm tuổi và 3 cây Trúc trăm năm tuổi mà Phương Tri Hành đã đặt trước.
Phương Tri Hành cẩn thận nhìn, phát hiện Thiết Trúc ba mươi năm tuổi chỉ vẹn vẹn thô bằng cánh tay, Thiết Trúc trăm năm tuổi cũng chỉ lớn như bắp đùi mà thôi.
Cậu cầm dao gọt trái cây chém mạnh lên Thiết Trúc ba mươi năm tuổi.
Keng ~
Khủng khiếp thật!
Bàn tay Phương Tri Hành chấn động, dao gọt trái cây trực tiếp cong lại.
Mà Thiết Trúc ba mươi năm tuổi thế mà chỉ có thêm một đường hằn mờ màu trắng thôi.
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, rút bảo đao cấp 2 bên hông ra, lại chém xuống một đao.
Keng ~
Bảo đao vừa lớn vừa nặng chém lên trên Thiết Trúc, cắt vào ước chừng...
Một centimet!
Khuôn mặt Phương Tri Hành lộ vẻ kinh ngạc, hít thở không thông nói: “Nó cứng quá đi mất.”
Cậu vột vàng quay sáng chém Thiết Trúc trăm năm tuổi thử xem.
Một đao chém xuống, lớp vỏ chỉ bị trầy một chút.
“Cứng rắn! Con bà nó quá cứng rắn!”
Phương Tri Hành thu đao vào vỏ, cầm Thính Phong đao chém mạnh hướng Thiết Trúc ba mươi năm.
Vụt!
Trọng đao không gì sánh được, một đao hạ xuống như thế cứng rắn chém ra độ sâu 2 milimet.
“Ừm, bằng vào thể năng của mình, sử dụng Thính Phong đao, một ngày nhiều nhất chỉ có thể chém đứt ba cây Thiết Trúc ba mươi năm tuổi.”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, lại nhìn Thiết Trúc trăm năm tuổi, cân nhắc một phen.
Cuối cùng cậu lựa chọn Thiết Trúc trăm năm.
Bởi vì cậu cảm giác độ khó khi chém đứt Thiết Trúc trăm năm tuổi không thể nghi ngờ lớn hơn nữa!
Mà dự theo kinh nghiệm trong quá khứ, cậu càng vượt mức hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thu được càng nhiều sự gia tăng hơn.
“Đến đây đi, hy vọng trong một tháng có thể chém đứt một cây Thiết Trúc trăm năm tuổi.”
Phương Tri Hành hạ quyết tâm, không chần chờ nữa, bắt đầu mỗi ngày kiên trì bền bỉ chém cây trúc.
Mà sau khi sự kiện chặn giết xe chở tù xảy ra, Ích Hương trai giống như bị người quên lãng, không còn con bồ câu đưa tin nào bay tới.
Phương Tri Hành tự nhiên là mừng rỡ như vậy.
Mà hai người Mã Kiều, sau khi trải qua mất ngày yên lặng, phát hiện bọn họ thế mà có thể thực sự “hoàn thành” nhiệm vụ, không khỏi vui vẻ ra mặt.
Hai người kề vai sát cánh, mỗi ngày ra vào các thanh lâu kỹ viện lớn, tùy ý vui đùa.
Nhoáng lên cái một tháng năm ngày trôi qua.
Keng!
Phương Tri Hành chém xuống một đao, Thiết Trúc to bằng bắp đùi cuối cùng triệt để nứt ra từ giữa, một phân thành hai.