Chương 384: Thiết Trúc (2)
Chương 384: Thiết Trúc (2)
“Mịa ló chứ, cuối cùng cũng làm mày gãy rồi...”
Phương Tri Hành đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng không cách nào nói rõ.
“Gãy rồi à?”
Tế Cẩu thò mặt tới, tò mò ngoẹo đầu.
Một tháng qua Tế Cẩu ăn Nhục Đan thượng phẩm cấp 3 mỗi ngày, trưởng thành rất nhanh, hình thể của nó lại lớn hơn một vòng.
Mà sau khi ăn Nhục Đan thượng phẩm cấp 3 xong, La Khắc Kỷ phái người đưa liều dùng tháng sau đến.
Điểm ấy ngược lại là vô cùng đúng giờ, không nợ tiền công, không thể xoi mói.
Tế Cẩu nhấc chân lay lay Thiết Trúc trăm năm tuổi, tặc lưỡi nói: “Một cây trúc mà mày kéo dài cả một tháng, sắp mệt thành chó luôn rồi.”
Phương Tri Hành trợn mắt trừng nó đáp: “Mày có muốn thử dùng Thiết Trúc trăm năm tuổi để mài răng không hệ, hệ thống chỉ yêu cầu tao ‘chặt’, không nói phải chặt một cây Thiết Trúc hoàn chỉnh, có thể chui chỗ trống được.”
Tế Cẩu không nói hai lời, xoay người rời đi.
Nói giỡn quài, răng của nó có sắc bén đến đâu cũng không cắn đứt Thiết Trúc trăm năm tuổi được.
Lúc gần đi, Tế Cẩu nhắc nhở: “Nhìn Thính Phong đao của mày kìa, đều chém đến hư luôn rồi, có lỗ thủng rồi kìa.”
Phương Tri Hành cúi đầu nhìn lại, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Thính Phong đao cứng rắn như thế, nhưng vẫn đánh không lại Thiết Trúc trăm năm tuổi.
Độ cứng của cái thứ này đúng là nghịch thiên thật mà.
Cũng may bản thân Phương Tri Hành chính là thợ rèn, thành thạo nắm giữ kỹ thuật mài đao.
Cậu tốn công sức mấy ngày để mài Thính Phong đao đến khi ánh lạnh bắn ra bốn phía, một lần nữa toả ra ý sắc bén.
Sau đó, cậu tiếp tục chém cây Thiết Trúc trăm năm tuổi thứ hai.
Rất nhanh, lại là một tháng trôi qua.
Cây Thiết Trúc trăm năm tuổi thứ hai cuối cùng cũng bị chém đứt.
Phương Tri Hành cũng thực sự sắp bị mệt thành chó.
Ngay cả khi cậu đã cường hóa sức mạnh, thể năng dư thừa, sức chịu đựng kinh người, nhưng mà liên tục hai tháng liều mạng như vậy thì cả người sắt cũng không chịu nổi.
Càng chết người hơn là Thính Phong đao lại toác ra một lỗ thủng, còn phải mài đao lần nữa.
Phương Tri Hành chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Trưa ngày hôm nay, một thiếu niên đột nhiên đi tới Ích Hương trai, tự xưng là Phong Ngâm các phái tới.
Thiếu niên thông báo cho Phương Tri Hành, đao khách mà cậu tìm kiếm đã có tung tích.
Trong lòng Phương Tri Hành vui vẻ, lập tức đi đến phố Thiên Bảo, tiến vào Phong Ngâm các.
“Ô, công tử ngài tới rồi.”
Vẫn là ông lão râu trắng kia tiếp đãi Phương Tri Hành, ông cười nói: “Người tu luyện Thiết Trúc Thần Đao Quyết không nhiều lắm, có thể luyện đến Ngũ Cầm cảnh nhân lại càng ít ơn. Phong Ngâm các bọn ta phải tốn gần hai tháng rưỡi, đi hỏi thăm khắp nơi mới tìm ra được một người.”
Phương Tri Hành không nói nhiều, trả nốt tiền rồi mới hỏi: “Người ở đâu?”
Ông lão mừng rỡ thu tiền, hài lòng cười nói: “Trùng hợp là người nọ sống ở trong ngoại thành, tên Hình Lai Tuyên, người giang hồ xưng Thiết Trúc Lão Hình. Lúc này ông ta đã thoái ẩn, ở nhà mang cháu trai chơi đùa, không hỏi tới chuyện của giang hồ.”
Phương Tri Hành lấy được địa chỉ, lập tức cưỡi ngựa đi đến ngoại thành.
Thành bắc có một ngõ sâu tên Ngô Đồng, nhà dân trong con ngõ này vô cùng tốt, giá phòng là đất nhất trong số bốn vùng ngoại thành.
Phương Tri Hành đầu tiên là thi triển Súc Cốt dịch dung, sau đó cưỡi ngựa đi tới trước một nhà cao cửa rộng và gõ cửa.
Rất nhanh, một người đàn ông khỏe mạnh để trần thân trên mở cửa, vừa thấy Phương Tri Hành dung mạo xấu xí, bên hông giắt đao thì nhất thời cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai, ngươi tìm ai?”
Phương Tri Hành chắp tay nói: “Tại hạ Trương Trường Kích, đặc biệt tới để bái kiến Hình lão tiền bối.”
“Ngươi tới tìm cha ta ư?”
Nam tử khỏe mạnh lại càng cảnh giác hơn, hai mắt híp lại nói: “Nếu như ngươi đến để khiêu chiến cha ta thì mời lập tức dẹp đường hồi phủ đi, cha ta đã không còn là người trong giang hồ nữa.”
Phương Tri Hành bèn nói: “Đại ca ngươi hiểu lầm rồi, ta không đến để khiêu chiến đấy, ta đến để xin Hình lão tiền bối chỉ điểm sai lầm.”
Nam tử khỏe mạnh nửa ngờ nửa tin, xoay người đi báo cho Hình Lai Tuyên.
Không bao lâu sau, cửa mở ra.
Phương Tri Hành được mời vào phòng khách, cậu nhìn thấy một ông lão chòm râu bạc trắng.
Ông lão này có bề ngoài khoảng bảy mươi mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt không quá nhiều, mắt lộ ra tinh quang, dường như được bảo dưỡng vô cùng tốt.
Hình Lai Tuyên đánh giá Phương Tri Hành, vuốt râu hỏi: “Tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi có chuyện gì mà muốn tìm lão hủ?”
Phương Tri Hành bèn nói: “Hình lão tiền bối, ta đang tu luyện <Thi;ết Trúc Thần Đao Quyết>, đặc biệt tới để xin ngài giải thích nghi hoặc.”
Hình Lai Tuyên hơi im lặng, bật cười nói: “Ngươi hẳn là rõ ràng công pháp không thể dễ dàng truyền đi, ta và ngươi không có danh phận thầy trò, ta sẽ không dạy cho ngươi.”
Phương Tri Hành đáp: “Được, vậy ta không cầu Hình lão tiền bối giải thích nghi hoặc, chỉ cầu ngài hoàn chỉnh diễn luyện môn đao pháp này ở trước mặt ta một lần, ta nguyện ý trả cho ngài 5 vạn đồng tiền như là thù lao.”