Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 385 - Chương 385: Thiết Trúc (3)

Chương 385: Thiết Trúc (3) Chương 385: Thiết Trúc (3)

Nói xong câu đó, Phương Tri Hành hào sảng móc ra một tờ kim phiếu, trực tiếp đặt ở trên bàn.

Hình Lai Tuyên thấy vậy, nhất thời có chút động lòng.

Có ngu mới không kiếm số tiền này.

Với cả bây giờ ngày nào ông cũng sẽ luyện đao pháp một lần để hoạt động gân cốt.

Suy nghĩ tới đây, Hình Lai Tuyên than thở với vẻ mặt khổ sở: “Nể tình ngươi thành tâm như vậy, lão hủ liều mạng hao tốn hai năm tuổi thọ, luyện một lần cho ngươi xem vậy.”

Hình Lai Tuyên đi tới trong viện, giơ một thanh đại khảm đao lên thật cao. Ông hít sâu một hơi, phối hợp diễn luyện.

“Môn Thiết Đao trúc pháp này nói nghiêm ngặt là đao pháp hệ Linh Viên, linh cảm đến từ Thiết Trúc kiên cường, chủ công tụ lực, thích lực. Thời gian tụ lực càng dài, đao uy càng mạnh!”

Hình Lai Tuyên vừa diễn luyện vừa giảng giải. Bỗng nhiên ông cởi áo, để lộ bắp thịt có vẻ hơi lỏng lẻo.

Thế nhưng theo ông dần dần diễn luyện, bắp thịt vặn vẹo, căng cứng giống như là Thiết Trúc.

Chỉ chốc lát, Hình Lai Tuyên giống như khôi phục thanh xuân, bắp thịt toàn thân bành trướng chống làn da lỏng lẻo lên, khiến cả người ông trông như trẻ ra ba mươi tuổi vậy.

Phương Tri Hành quan sát kỹ càng, phát hiện cách bắp thịt trên người Hình Lai Tuyên nhúc nhích vô cùng thần kỳ, giống như gậy trúc bị áp cong vậy, không ngừng tích lũy cất trữ phần áp lực kia, chờ đợi lúc phun ra, hình thành xu thế hậu tích bạc phát!

“Thu!”

Thời gian một nén hương qua đi, Hình Lai Tuyên chậm rãi thu công, mồ hôi đầm đìa.

Ông quay đầu nhìn Phương Tri Hành, cười hỏi: “Cậu nhóc, ngươi học được bao nhiêu rồi?”

Phương Tri Hành hơi cúi đầu.

[2, Quan sát đao khách Ngũ Cầm cảnh diễn luyện Thiết Đao trúc pháp 1 lần (Đã hoàn thành.)]

Cậu không khỏi vui vẻ cười nói: “Vãn bối chịu chấn động rất lớn, thu hoạch được rất nhiều.”

Tiêu 5 vạn đồng tiền này quá đáng giá!

Kể từ đó, điều kiện 2 và 4 đã thuận lợi hoàn thành.

Điều kiện 3 cũng rất dễ dàng hoàn thành thôi.

“Ừm, chỉ kém một cây Thiết Trúc trăm năm tuổi cuối cùng.”

Tâm trạng của Phương Tri Hành lập tức sung sướng vô cùng. Cậu trở về Ích Hương trai, nghỉ ngơi hai ngày.

Sau đó cậu mài đao, tiếp tục chém cây trúc.

Nhoáng lên lại khoảng tầm mười ngày trôi qua.

Liên tục hơn hai tháng không có bồ câu đưa tin bay tới, Ích Hương trai lâm vào sự rảnh rỗi vô cùng.

“Buông ra!”

Buổi chiều ngày nọ, Phương Tri Hành chợt nghe thấy tiếng kêu của Hồng Diệp.

“Gâu gâu ~”

Tế Cẩu cũng kêu lên ngay sau đó.

Phương Tri Hành nghiêng tai lắng nghe, chợt thấy Tế Cẩu hô: “Phương Tri Hành mau tới đây, Kiều Tuyền Lâm đang đùa giỡn Hồng Diệp.”

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Phương Tri Hành lập tức trở nên âm trầm. Cậu đứng phắt dậy, lập tức chạy nhanh tới.

Nhưng mới vừa đi được hai bước, cậu lại vòng về bắt lấy thanh đao trúc kia.

“Hồng Diệp, ngươi chỉ là một tiện tỳ mà thôi, hầu hạ trai chủ là hầu hạ, hầu hạ ta cũng không phải là hầu hạ à?”

Bên ngoài tây sương phòng, một tay Kiều Tuyền Lâm cầm bầu rượu, một tay còn lại rất không đứng đắn vươn hướng Hồng Diệp.

Ông ta uống say bí tỉ, đỏ bừng cả mặt.

Mã Tranh Minh đứng ở nơi cách đó không xa nhìn Kiều Tuyền Lâm đùa giỡn Hồng Diệp, cũng rục rịch.

Đột nhiên một bóng người nhanh chóng lướt qua bên cạnh Mã Tranh Minh giống như một cơn lốc, làm cho góc áo của ông ta tung bay, tóc cuồng loạn nhảy múa.

“Thật nhanh!”

Cả người Mã Tranh Minh căng thẳng, giật mình hết hôn.

Vù ~

Âm thanh phá không chợt vang lên thật to!

Kiều Tuyền Lâm chỉ cảm thấy phía sau có một kình phong quét đến, trong lòng chợt căng thẳng.

Tại chớp mắt này ông ta theo bản năng căng chặt bắp thịt toàn thân.

Chỉ một thoáng, bắp thịt cả người ông ta săn chắc cong lên, phập phồng bất định như là gợn sóng.

&LTKinh; Đào kiếm pháp> rõ ràng là võ công hệ Huyền Quy, lực phòng ngự coi như không tệ, đồng thời còn bao gồm cả lực công kích của kiếm pháp.

Bất kỳ công kích nào đánh lên người ông ta đều giống như đập vào sóng to gió lớn, thương tổn sẽ bị sóng nước mang đi tất cả và nuốt chửng hết, hóa thành hư không.

Nháy mắt sau đó, bả vai Kiều Tuyền Lâm phải bỗng nhiên trầm xuống, ép tới đùi phải uốn lượn. Một tiếng bịch vang lên, ông ta quỳ trên đất, đầu gối đập xuống một đất tạo ra một cái hố.

Hô hấp Kiều Tuyền Lâm ngừng lại, bắp thịt toàn thân không ngừng phải chịu một lực trùng kích to lớn, như có loại cảm giác muốn rã rời cả người.

Sóng to gió lớn của ông ta dường chỉ là nước gợn trong bát, hoàn toàn không chống lại được sự khuấy trộn của một chiếc đũa sắt.

Kiều Tuyền Lâm nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mới thấy rõ vũ khí công kích ông ta cũng chỉ là một thanh đao trúc.

Ông ta lại quay đầu nhìn.

Phương Tri Hành cầm đao trúc trong tay, xuất hiện ở phía sau ông ta, biểu cảm trên mặt lạnh lẽo.

“Trai chủ, ngài...”

Kiều Tuyền Lâm vừa muốn mở miệng thì đồng tử đột nhiên co rút lại.

Phương Tri Hành không nói lời nào lại giơ đao trúc lên, bổ mạnh xuống.

Da đầu Kiều Tuyền Lâm tức khắc tê dại, ông ta lăn một vòng về phía trước.

Nhưng Phương Tri Hành ra tay quá nhanh, đao trúc chém trúng lên lưng của Kiều Tuyền Lâm.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0