Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Thiết Trúc (4)

Chương 386: Thiết Trúc (4) Chương 386: Thiết Trúc (4)

Bịch ~

“A!”

Kiều Tuyền Lâm phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn thân run rẩy kịch liệt. Quần áo sau lưng ông ta trực tiếp nứt ra, hơn phân nửa phần lưng nhất thời da tróc thịt bong, trở nên máu thịt be bét.

Cơn đau nhức sâu sắc đến mức không cách nào nói rõ được.

Nếu không phải ông ta là hệ Huyền Quy, da dày thịt béo thì hai cái đánh của Phương Tri Hành đã đủ để lấy mạng của ông ta rồi.

Kiều Tuyền Lâm bò dậy nhảy một cái, lao qua cánh cửa hình vòm rơi vào trong viện.

Ông ta kịch liệt thở dốc như con trâu già, toàn thân đầy đau đớn, khó chịu không gì sánh được.

Phương Tri Hành cầm đao trúc, bước từng bước một qua cánh cửa hình vòm.

“Trai chủ, ngài đây là có ý gì?”

Kiều Tuyền Lâm vừa kinh vừa sợ, toát ra mồ hôi lạnh trầm giọng nói: “Ngài sẽ không chỉ vì một con tiện tỳ mà trở mặt với Kiều mỗ nhân đấy chứ?”

Phương Tri Hành giơ đao trúc lên, mặt không chút thay đổi nói: “Rút kiếm đi, ta với ông không có gì để nói cả.”

Kiều Tuyền Lâm không khỏi ngừng thở, sắc mặt biến ảo một hồi. Ông ta chần chờ một lát, sau đó bỏ lại trường kiếm bịch bịch quỳ rạp xuống đất. Trán ông ta kề sát đất, dập đầu nói như thật: “Kiều mỗ say rượu gây chuyện, mạo phạm Hồng Diệp tiểu thư, xin trai chủ giáng tội xử phạt.”

Phương Tri Hành xùy một tiếng, đột nhiên hỏi: “Mã Tranh Minh, ông nói xem thế nào?”

Mã Tranh Minh đã sớm sợ choáng váng. Cho dù thế nào ông ta cũng không nghĩ tới, Kiều Tuyền Lâm sở hữu khí lực 8 vạn cân, vẫn còn am hiểu phòng ngự mà lại không gánh được hai công kích đao trúc của Phương Tri Hành.

Chênh lệch này, cũng lớn quá rồi đó!

Ông ta vội vàng cúi đầu, sợ hãi nói: “Tất cả đều do trai chủ làm chủ.”

“Ừ, ông nói đúng.”

Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Kiều Tuyền Lâm lại dám phạm thượng, đáng chết!”

Mã Tranh Minh: “???”

Kiều Tuyền Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Trong tầm mắt của ông ta có một bóng mờ cấp tốc phóng đại, nhanh chóng như lôi.

Phương Tri Hành vung tay, mãng xà kình chồng lên từng tầng một, tăng cường lên trên đao trúc, bỗng nhiên chém xuống một nhát.

Ầm!

Đao trúc chém vào đầu của Kiều Tuyền Lâm, lập tức đập nát đầu ông ta.

Lúc sắp chết, ông ta vẫn giữ nguyên động tác rút kiếm ra khỏi vỏ.

Hồng Diệp ngược lại hít một hơi khí lạnh, nhìn Phương Tri Hành, vẻ mặt có chút dại ra.

Ừng ực ~

Mã Tranh Minh nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi cực kỳ.

Giết!

Kiều Tuyền Lâm bị giết!

Rõ ràng ông ta đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng vẫn bị Phương Tri Hành giết chết.

“A chuyện này...”

Trong lúc nhất thời đại não của Mã Tranh Minh trống rỗng, trong lòng bị sự sợ hãi vô biên vô tận lấp đầy.

Ông ta chỉ cảm thấy, người chết tiếp theo sẽ là mình!

Mã Tranh Minh hoảng sợ cực kỳ, vô thức lui về phía sau hai bước, hàm răng không ức chế được va vào nhau lập cập, toàn thân lạnh run.

“Thu thập một chút đi.”

Đột nhiên, giọng nói của Phương Tri Hành truyền đến.

Mã Tranh Minh bỗng phục hồi tinh thần lại, nhìn kỹ, Phương Tri Hành đã biến mất khỏi trước mắt.

Một bóng ma tiến đến từ sau lưng ông ta, bao phủ lấy ông ta.

Mã Tranh Minh nhất thời nổi da gà khắp cả người.

Không biết từ lúc nào, Phương Tri Hành đã nhanh chóng di chuyển đến phía sau của ông ta.

Đáng sợ!

Đây là tốc độ gì thế?

Tuy ban nãy ông ta đang bị vây trong sự khiếp sợ thất thần to lớn nhưng độ nhanh nhẹn của Phương Tri Hành thực sự quá kinh khủng, hơn ông ta rất nhiều, nhanh đến mức có chút vượt quá tưởng tượng!

“Vâng, thuộc hạ đi thu thập ngay...”

Mã Tranh Minh kinh hãi không thôi, phục hồi tinh thần lại thì lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn lên tiếng, vẻ mặt kính sợ.

Giây lát sau, bóng ma kia rời đi.

Mã Tranh Minh thở phào một hơi, mồ hôi lạnh đã sớm làm lưng ướt đẫm.

Lúc này, Hồng Diệp bước qua ngang người ông ta.

Mã Tranh Minh không kiềm được cúi đầu, không dám tùy ý nhìn Hồng Diệp nữa.

Cô là của một mình trai chủ, tuyệt đối không thể đụng vào!

Chẳng qua khóe mắt ông ta vẫn chú ý đến khóe miệng Hồng Diệp vong lên, trên khuôn mặt tinh xảo có sự kiêu ngạo trước nay chưa có.

...

Ngoại quận thành, đại doanh Thủy Sư!

Trong vườn hoa xinh đẹp, một phu nhân dung mạo xinh đẹp đang ngồi trên ghế trúc nhẹ nhàng lay động, tay nâng một chén trà nóng, đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp.

Hai mắt của cô ta vô cùng kỳ dị, đồng tử hiện ra ánh tím nhàn nhạt.

Mọi người đều biết, con cháu dòng chính của tiểu môn phiệt Đổng gia đều có con mắt màu tím.

Vị phu nhân này thình lình là Đổng Mẫn Châu được vinh dự là kỳ tài võ học trăm năm mới có một người của Đổng gia.

Trong hội võ Thanh Hà ba năm trước đây, cô ta lấy được thành tích tốt hạng nhì, hơn nữa dung mạo cô ta tuyệt mỹ, được vô số người ưu ái, được đông đảo đệ tử môn phiệt đuổi theo.

Trong một đám thiên kiêu, Đổng Mẫn Châu nhìn trúng La Khắc Kỷ, làm phu nhân chính thất của hắn.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0